Nói xong, cô tự bước vào nhà thờ tối đen, xung quanh đều là những ngọn nên trắng, còn có những tâm bài vị lạnh lễo.
Dưới ánh nền, Vân Thư nhìn thấy chính giữa có một đệm tròn, đây là thứ mà cô phải quy lên, Vân Thư nghĩ thầm: “Cũng may không bắt mình quỳ dưới đất.”
Vân Thư bước vào trong làn mưa, hơi lạnh trên núi phả vào người khiến cô run rầy, xung quanh là những bức tường cao kín gió. Vân Thư Bịp mắt, chậm rãi đi về phía trước, chắp tay cầu nguyện: “Mẫy ông bà tổ tiên đừng trách con, con là cháu dâu máy đời của mây người, đừng hù dọa con.”
Nhà thờ rất lớn, Vân Thư quỳ ở chính giữa, luôn có tiếng gió rít truyền đến từ sau lưng cô, Vân Thư sợ đên nỗi không dám mở mắt, trong lòng nhớ lại chuyện khi cô vừa bước vào cửa: “Chẳng trách Mẫn Tây lại sợ quỳ ở nhà thờ tổ. Ai mà không sợ chứ?”
Một tia sét lóe lên, trong chốc lát chiều sáng những tâm bài vị trong nhà thờ, Vân Thư sợ đến nỗi serotonin tăng vọt…
Ở công ty, không biết vì sao trong lòng Tạ Mẫn Hành cứ luôn cảm thấy bồn chỗn.
Sau khi nghe xong những lời của Vân Thư, bà Tạ lập tức nảy ra một chủ ý, bà ấy thúc giục Tạ Mẫn Tây: “Nhanh gọi điện cho anh trai con.
Sau khi Tạ Mẫn Hành nghe thấy Vân Thư quỳ ở nhà thờ tỔ, NI không quan tâm bắt cứ thứ gì mà xông ra khỏi công ty. Tối nay anh tăng ca đến đêm muộn, không ngờ vợ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092780/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.