Chập tối, Vân Thư trở về nhà, Tạ Mẫn Hành ngồi ở phòng khách tầng một xem tin tức tài chính như thường ngày. Trên bàn đã đặt thức ăn do người giúp việc làm, hơi nóng còn không ngừng bốc lên.
“Chồng, mau qua ăn cơm.”
Tạ Mẫn Hành đặt điều khiển Xuống, bước đi nho nhã tiến lại gần bàn ăn: “Hôm nay đến bệnh viện à?”
“Vâng, ông nội Lâm đỡ nhiều rồi, em nói chuyện với Khinh Khinh chút rồi Àm vê.
Tạ Mẫn Hành đề xuất: “Tiểu Thư, lát nữa ăn xong đi lên phòng sách ký cái này với anh một xíu.
“Ký cái gì?”
“Bán em, có ký không?” Tạ Mẫn Hành nâng È Khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Có tin chồng bán em không?”
“Không tin.” Ăn xong, Vân Thư lập tức bị kéo vào phòng sách, trước mặt cô là một xấp hợp đồng dày đặc tiếng Anh: “Ký đi.”
Dày dữ vậy sao? Vân Thư jât mấy trang xem nhưng không hiểu tiếng Anh, với trình độ tiêng Ảnh của cô “Chuyện từ lúc nào vậy?”
“Hôm qua, thiếu phu nhân không biết sao?”
Vân Thư lắc đầu, trọn mắt há mồm: “Tôi không biết.”
Tạ Mẫn Hành này, biết là anh có tiền, nhưng anh ném tiền tỷ đề xả giận cho cô như vậy, mua lại trường học thì lỗ lớn rồi! Sau này cô muốn chuyền nhượng cũng không chuyền lại được.
Người giúp việc này cũng là người nhanh nhẹn cơ trí: “Thiêu phu nhân, cậu chủ đây là giao trường học cho.
cô giày vò. Hôm qua tôi nghe cậu chủ nói vậy ở nhà lớn đó.”
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092756/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.