Chương trước
Chương sau
Trên đường, Giang Quý vừa lái xe vừa phản nàn Tạ Mẫn Hành: “Anh sớm đã muôn mua trường học tặng cho bọn em, nhưng lại bị Khinh Khinh cản lại, nói không muôn đặc biệt hóa, kết quả bị Tạ Mẫn Hành cướp trước.”

“Vân Thư, em mau ly hôn với Tạ Mẫn Hành đi, anh giúp em tìm một người tốt hơn.”

“Em có nghe thấy không.”

Vân Thư ngã người ra ghế sau, lấy tay bịt tai lại, nói năng đây lý lẽ: “Không nghe không nghe, hòa thượng niệm kinh.”

Vân Thư không nghe nỗi những lời phàn nàn của Giang Quý nên mới giải thích cho anh ây: “Tạ Mân Hành mua lại ngôi trường đó không phải để cho em, mà là vì…” Vân Thư giải thích một tràng, hỏi: “Nghe hiệu chưa?”

Giang Quý khinh thường: “Lừa gạt kẻ ngôc sao?”

Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Sự việc của Vân Thư đã qua, bao gồm cả Chu Yên cũng nghĩ răng cô ta đã thoát khỏi ngụy hiêm, chuân bị bước tiếp theo là tiệp cận Vân Thư, thì Tạ Mẫn Hành giống như một người trồn trong bóng tối, chỉ thị cắp dưới: “Trông chừng Chu Yên, nêu như cô ta và thiêu phu nhân vẫn còn gặp mặt, hãy báo ngay cho tôi.”

“Vâng.”

Trong quán lầu, Vân Thư hỏi Lâm Khinh Khinh: “Bây giờ cậu vẫn đi làm sao?”

“Cái gì? Khinh Khinh đi làm?” Giang Quý gấp gáp suýt nữa thì nhảy dựng lên, không thê làm một cô công chúa nhỏ trong” yên bình được hay sao?

Lâm Khinh Khinh thực sự cảm thấy người bạn xâu Vân Thư đã chôn sông cô ây rôi.

Vân Thư cũng nhận ra bản thân nói nhằm, vội vàng giải thích: “Ơ, là trước đây, lc em nhìn thấy cậu ấy, không phải bây giờ.”



Câu giải thích càng làm cho vấn đề trở tôi tệ chỉ đến Vân Thư.

“Đừng nói nữa, hai người các em, để anh bình tính lại chút.” Giang Quý có hai người em gái không muôn sông yên vui sung sướng, đây không biêt là chuyện vui hay chuyện buôn.

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh giống như hai đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu nhận phê bình.

Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành kéo đi, Giang Quý cũng không ngăn cản.

Sau khi ra ngoài Tạ Mân Hành mới hỏi Vân Thư: “Hôm nay Giang Quý không xem anh như kẻ thù sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Chồng, anh cảm ơn Khinh Khinh đi, cô ấy chắn giúp anh đấy.”

Chu Yên “tình cờ gặp lại” Vân Thư lần nữa ở trong bữa tiệc, cháu trai của giám đốc Vương đây tháng, Vân Thư đên dự cùng Tạ Mẫn Hành, Chu Yên cũng được mời đến.

Làn da của Vân Thư trắng ngần mịn màng, mặc chiếc váy hông hở: mắt cá chân, đôi giày cao gót sáng bóng.

Vân Thư đứng bên cạnh Tạ Mẫn Hành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lúc bọn họ bước vào trong đại sảnh, Vân Thư thấy ánh mắt của những người phụ nữ đều đỗ dồn về phía chông cô, nhưng ánh mắt của anh lại rơi trên người cô.

Trong chốc lát lập tức bị chú ý, cảm thây rât ngại ngùng.

Bồng nhiên Tạ Mẫn Hành nỗi cơn ghen, bộ váy mà Vân Thư đang mặc là bộ kín đáo nhất, trước không lộ ngực, sau không lộ lưng, dài đên bắp chân. Vậy mà Tạ Mẫn Hành vẫn không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.