Trên đường, Giang Quý vừa lái xe vừa phản nàn Tạ Mẫn Hành: “Anh sớm đã muôn mua trường học tặng cho bọn em, nhưng lại bị Khinh Khinh cản lại, nói không muôn đặc biệt hóa, kết quả bị Tạ Mẫn Hành cướp trước.”
“Vân Thư, em mau ly hôn với Tạ Mẫn Hành đi, anh giúp em tìm một người tốt hơn.”
“Em có nghe thấy không.”
Vân Thư ngã người ra ghế sau, lấy tay bịt tai lại, nói năng đây lý lẽ: “Không nghe không nghe, hòa thượng niệm kinh.”
Vân Thư không nghe nỗi những lời phàn nàn của Giang Quý nên mới giải thích cho anh ây: “Tạ Mân Hành mua lại ngôi trường đó không phải để cho em, mà là vì…” Vân Thư giải thích một tràng, hỏi: “Nghe hiệu chưa?”
Giang Quý khinh thường: “Lừa gạt kẻ ngôc sao?”
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Sự việc của Vân Thư đã qua, bao gồm cả Chu Yên cũng nghĩ răng cô ta đã thoát khỏi ngụy hiêm, chuân bị bước tiếp theo là tiệp cận Vân Thư, thì Tạ Mẫn Hành giống như một người trồn trong bóng tối, chỉ thị cắp dưới: “Trông chừng Chu Yên, nêu như cô ta và thiêu phu nhân vẫn còn gặp mặt, hãy báo ngay cho tôi.”
“Vâng.”
Trong quán lầu, Vân Thư hỏi Lâm Khinh Khinh: “Bây giờ cậu vẫn đi làm sao?”
“Cái gì? Khinh Khinh đi làm?” Giang Quý gấp gáp suýt nữa thì nhảy dựng lên, không thê làm một cô công chúa nhỏ trong” yên bình được hay sao?
Lâm Khinh Khinh thực sự cảm thấy người bạn xâu Vân Thư đã chôn sông cô ây rôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092746/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.