Tạ Mẫn Hành không nỡ phá tan giấc mộng của Vân Thư: “Mẹ cho em một tâm chỉ phiêu, em có nhận không?”
Vân Thư dứt khoát gật đầu: “Có. Nếu không thì anh từ bỏ thế nào, thất vọng về em thê nào.
“… Em coi chuyện hám tài như lẽ thường thê, khô thân cái đầu em.”
Vân Thư cảm thấy sự chú ý cực siêu: “Tình yêu như vậy thật là quá đẹp. Đó mới là tình yêu.”
“Tiêu Thư, anh là người đàn ông sắp ba mươi tuổi lại phải diễn một tình yêu tuyệt đẹp với em, em nói giữa hai chúng ta ai mới là người có vân đê 2”
“Là anh.”
Lời như thế, Tạ Mẫn Hành không đỡ được.Vương Manh đã thành công vượt qua kỳ đánh giá, buồi chiều ký hợp đồng, Vương Manh hận không thê bán mình cho Giang Tả, cậu ây cứ gọi Vân Thư và An Kỳ là “chị”: Vân Thư không bao giờ chủ động bắt chuyện với Chu Yên, nhưng Chu Yên thỉnh thoảng lại liên lạc với Vân Thư, còn muôn mời cô đi uông trà chiêu.
Vân Thư từ chỗi: “Tôi đang đi làm, hôm nay không tiện.”
“Buỏi tối cũng được.”
“Trà chiều uống vào buổi chiều sẽ ngon hơn. Buổi tôi tôi phải đón mẹ chông học vê. Nếu tiện, thứ bảy tôi mời cô trà chiều.”
Chu Yên trả lời: “Được, vậy thứ bảy gặp.
Chiều thứ bảy hẹn cô ta, buổi tối đi xem phim với Mân Tây và mẹ, như thê cũng ồn.
Nếu Chu Yên biết Vân Thư nghĩ như vậy, thì có lẽ sẽ nôn ra máu.
Chớp mắt, thứ bảy đã đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/2539340/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.