Bạch Phàm hướng câu hỏi về phía Vân Thư: “Xin chào Vân Thư, xin lỗi vì hôm nay vội vàng hẹn cô ra ngoài, quả thực mọi chuyện có hơi gập gáp, tôi nghe cô nói hôm đó cô thây mặt tên đó, cô còn nhớ tên săn nh đó trông như nào không?”
Vân Thư suy nghĩ cần thận: “Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi tám, lông mày gãy, hình như là cô ý tỉa như thê, mắt nhỏ, dưới tròng mắt có màu trắng, khóe miệng cong lên, nước da rât vàng. Hình như chỉ thấy nhiêu đó.”
Vân Thư có thể miêu tả rõ ràng như vậy là nhờ vụ va chạm ngày hỗm qua, cố ý nhớ tới dáng vẻ của anh ta.
Cả Bạch Phàm và Tạ Mẫn Hành đều hơi ngạc nhiên.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Tiểu Thư, sao em lại nhớ rõ như vậy?”
Vân Thư vô thức sò chóp mũi, liếc xéo Tạ Mẫn Hành giải thích: “Không phải ngày hôm qua em đi ngang qua sao, tình cờ nhìn thấy, sau đó vô tình đụng phải anh ta, nên bọn em mới nhìn thây mặt của nhau.”
Tạ Mẫn Hành vừa nghe đã nhìn thấu lời giải thích của Vân Thư, không thể đơn giản như vậy, hôm qua khi ẳ đón Vân Thư tan làm, cô rất kích động nói vệ chuyện xin chữ ký. Hôm nay trước mặt người ngoài, Tạ Mẫn Hành phải hỏi kỹ vợ hơn.
Bạch Phàm chỉ một lúc đã biết được thứ mà anh ta muốn biết. Lúc này anh ta muốn lập tức rời đi đễ đến đồn cảnh sát, nhưng Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đều không có ý định rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/2538894/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.