Chương trước
Chương sau
Tạ Mẫn Hành ngồi trên sô pha, vắt chân, căng thăng không nói một lời, ánh mắt như Quân Vương cô đại cao cao tại thượng, nhìn Tân Ngũ gây áp lực tâm lý cho anh ây.

Mà Tần Ngũ bị Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chăn! như vậy, trong lòng đã sớm phát run, nuôt nước bọt, mở miệng, nhưng giọng điệu nói chuyện lại hoàn toàn khác so với vừa rồi: “Tạ lão đại, chị dâu không sao. Nhưng chị dâu đã nảy sinh ý tưởng gì đó.”

Tạ Mẫn Hành thản nhiên nói: “Nói.”

Một chữ lạnh đến xương Tần Ngũ sắp thành băng: “Đề quản lý Mao nói, là cậu ta nói cho tôi. Tôi kHẩn thể nói rõ ràng.” Nói xong, Tần Ngũ nhanh chóng gọi điện thoại cho quản lý Mao: “Cậu lên đây, tổng giám đốc của cậu tới rồi.” Họa thủy đồng dẫn, Tần Ngũ thầm tự mừng, bội phục não trái của mình thông minh.

Quản lý Mao đang hài lòng với móng tay mới làm của mình trong văn phòng, đang thưởng thức đột nhiên bị siêu đại BOSS triệu hoán, trong lòng đột nhiên khủng hoảng.

Mình đã làm sai gì sao?

Quản lý Mao nhớ đến pho tượng Phật lớn dưới tay mình, anh ta xuyên qua cửa số thủy tỉnh nhìn thấy Vân Thư đang làm việc chăm chỉ, Phật lớn này cũng không sao mà.

Năm phút sau, quản lý Mao xuất hiện tại văn phòng phó tổng giám đốc. Ánh mắt chạm đên Tạ Mẫn Hành lập tức cúi đầu. Thấy có người đỡ súng thay mình, Tần Ngũ trốn ở phía sau thầm đắc ý.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy Tần Ngũ vui sướng khi người gặp họa ở bền cạnh, lực chân nhiếp trong ánh mắt không cần nói cũng biết. Tần Ngũ ngoan ngoãn thu hồi cái đuôi hồ ly, thê: “Lão đại, tôi thật sự không biết gì cả. Ở đây tuyệt đối không có chuyện của tôi.

Tạ Mân Hành nhìn thây Tân Ngũ thành thật, mới nhìn quản lý Mao rụt bả vai: “Cậu nói xem, đã xảy ra chuyện gì?”

Quản lý Mao không biết phải nói gì, đã xảy ra chuyện gì, anh ta nói: “Tổng giám đốc, tôi nói gì chứ?”

Tiếng hít thở của Tạ Mẫn Hành khiến mây người họ đều có thê nghe được: “Gần đây Vân Thư đã làm chuyện gì?”



Quản lý Mao lập tức tỉnh ra, nhớ tới cuộc điện thoại một tiếng trước của anh ta.

Một tiếng trước, Vân Thư và An Kỳ đều tập trung tại văn phòng của quản lý Mao.

Vân Thư mở miệng trước: “Quản lý, tôi và An Kỳ có chuyện muốn nói.”

Quản lý Mao mới làm móng tay nên tâm trạng rất tốt, chắc chắn sẽ đồng ý với chuyện Vân Thư và An Kỳ v nói, nhưng tuyệt đối không ngờ..

“Chúng tôi chuyển hướng nhân vật mục tiêu sang Cao Duy Duy.”

Quản lý Mao phát bệnh không quan tâm: “Được.”

Đột nhiên, đường sinh mệnh như nhảy nhót trong đầu, tạo thành sóng não thẳng: “Đợi đã, cô nói gì?”

Vân Thư biết chuyện này khó nói nên uyên chuyên hơn bình thường rất nhiêu: “Quản Jý, tôi nói lại cho anh một lần, tôi và An Kỳ muốn đi tìm Cao Duy Duy ký hợp đông, làm nghệ sĩ ảnh thị Giang Tả chúng ta, có được không?”

Quản lý Mao không còn tâm trạng nhìn móng tay của mình nữa, anh ta đứng lên đi về phía Vân Thư và An Kỳ: “Cao Duy Duy nào?”

“Chính là nữ thần đó.”

Quản lý Mao lắc đầu: “Không được.”

Vận Thư nháy mắt với An Kỳ, An Kỳ đây ghế lên để quản lý Mao ngôi xuông, Vân Thư nói: “Quản lý, anh nghe tôi và An Kỳ giải thích, sau khi nghe xong anh hãy quyết định. ỷ An Kỳ: “Giám đốc, Cao Duy Duy bị người khác cô ý chỉnh, từ điểm này mà nói thật sự sẽ có ngày chứng, mỉnh được trong sạch, hiện tại có bao nhiêu người đang măng Cao Duy Duy, đợi sau này sẽ có bảy. nhiêu người thương xót đến xin lỗi cô ây, đên lúc đó chúng ta muôn tìm cô ây ký hợp. đồng sẽ không còn cơ hội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.