Tạ Mẫn Hành ngồi trên sô pha, vắt chân, căng thăng không nói một lời, ánh mắt như Quân Vương cô đại cao cao tại thượng, nhìn Tân Ngũ gây áp lực tâm lý cho anh ây.
Mà Tần Ngũ bị Tạ Mẫn Hành nhìn chằm chăn! như vậy, trong lòng đã sớm phát run, nuôt nước bọt, mở miệng, nhưng giọng điệu nói chuyện lại hoàn toàn khác so với vừa rồi: “Tạ lão đại, chị dâu không sao. Nhưng chị dâu đã nảy sinh ý tưởng gì đó.”
Tạ Mẫn Hành thản nhiên nói: “Nói.”
Một chữ lạnh đến xương Tần Ngũ sắp thành băng: “Đề quản lý Mao nói, là cậu ta nói cho tôi. Tôi kHẩn thể nói rõ ràng.” Nói xong, Tần Ngũ nhanh chóng gọi điện thoại cho quản lý Mao: “Cậu lên đây, tổng giám đốc của cậu tới rồi.” Họa thủy đồng dẫn, Tần Ngũ thầm tự mừng, bội phục não trái của mình thông minh.
Quản lý Mao đang hài lòng với móng tay mới làm của mình trong văn phòng, đang thưởng thức đột nhiên bị siêu đại BOSS triệu hoán, trong lòng đột nhiên khủng hoảng.
Mình đã làm sai gì sao?
Quản lý Mao nhớ đến pho tượng Phật lớn dưới tay mình, anh ta xuyên qua cửa số thủy tỉnh nhìn thấy Vân Thư đang làm việc chăm chỉ, Phật lớn này cũng không sao mà.
Năm phút sau, quản lý Mao xuất hiện tại văn phòng phó tổng giám đốc. Ánh mắt chạm đên Tạ Mẫn Hành lập tức cúi đầu. Thấy có người đỡ súng thay mình, Tần Ngũ trốn ở phía sau thầm đắc ý.
Tạ Mẫn Hành nhìn thấy Tần Ngũ vui sướng khi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/2538870/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.