Chương trước
Chương sau
“ Thư kí Tô phải không? Lâu rồi không gặp.” Mạc Nhiên theo bản năng cánh tay khoác vai người phía trước.
Uyển Ninh dứt khoát giữ chặt lấy cánh tay cậu ta, nhích nhích bàn chân, đứng rộng, dùng lực quật vòng ngã nằm ngay dưới đất. Cúi người dùng khuỷu tay chế ngự người. Không thể phản kháng, Mạc Nhiên thả lỏng người không hề có ý định chống cự.
Cô nhìn anh thảm hại đến vậy nên chỉ đành thủ hạ lưu tình mà tha cho lần này:
“ Mau đứng dậy đi!”
Mạc Nhiên khổ sở bò dậy, hai bả vai đau nhứt, thiếu chút nữa là bị cô ra tay đến nỗi nhập việc sửa lại khớp. Anh giận dữ gầm nhẹ: “ Cậu điên rồi sao? Đau lắm đấy! Bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng ra dáng con gái gì cả?” Mặc mày cau có, phủi phủi chiếc quần, chỉnh lại tay áo.
Tô Uyển Ninh khoanh tay đứng dựa vào tường, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Rõ ràng ngoại hình cũng ưa nhìn nhưng sao lại trông khó ưa đến vậy. Cô vỗ vỗ trán, khẽ thờ dài, rồi đáp lại hắn một câu: “ Cậu có thể đứng đắn hơn xíu được không? Đừng để chúng ta bị hiểu lầm.”
Không thể tiêu hóa nỗi lời nói này nữa, không kiên nhẫn nữa liền tức giận đáp trả: “ Tôi chỗ nào không đứng đắn.” . Đọc t𝗋uyệ𝗇 hay tại ~ T𝘙u 𝖬T𝘙UYEN﹒𝚅𝗇 ~
“ Não tàn! Đi đây.”
Đột nhiên, điện thoại di động trong tay cô văng lên, theo bản năng vuốt nhẹ rồi đưa lên tai nghe máy: “ Tô Uyển Ninh đây, có chuyện gì?”
“ Đằng sau.”
Cô cơ hồ đã đoán ra giọng của người, nhưng vẫn nén mình kiềm chế cơn nóng giận. Hai bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm, gồng chặt, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau mình, gượng cười trong đau khổ. Tô Uyển Ninh rất muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút nhưng người đàn ông phía sau vẫn không có ý định buông tha cho cô.
Mạc Nhiên đoán chắc cô đang rủa mình trong bụng nên không dám tới gần thêm. Anh hạ giọng, chỉ hỏi một câu: “ Tôi rất nhớ cậu.” Điều trong lòng muốn nói bấy lâu nay đã nói ra được rồi, lúc này anh thở phào nhẹ nhõm, rủ mắt rời đi.
Tô Uyên Ninh lặng người nhìn bóng dáng cậu ta dần xa khỏi đến khi biến mất mới thôi. Nụ cười hiện lên trên gương mặt nhưng sao lại mang cảm giác hụt hẫng và u buồn đến vậy?
Mở hộp chat nhấn vào số điện thoại vừa nãy, gửi một dòng tin nhắn: “ Kết thúc công việc có muốn làm vài ly không?”
Điện thoại rung lên, cô mở điện thoại của mình ra kiểm tra: “Gửi địa chỉ, đưa Hàn Thiên Ngạo về sẽ liền qua đó.”
“ Cảm ơn các vị khách quý đã nhận lời mời tham sự buổi diễn ra mắt các thiết kế mới của The Queen chúng tôi hôm nay. Chúng tôi muốn mang đến cho quý vị cái nhìn mới mẻ về thời trang bằng những mẫu thiết kế sau đây.”
Buổi diễn đã bắt đầu, kháng phòng đột nhiên tối sầm lại, ánh đèn chiếu rọi vào trung tâm sàn diễn.Tiếng nhạc ngân nga cũng bắt đầu cất lên. Từng người từng người một bắt đầu catwalk với những bộ trang phục nằm trong bộ sưu tập mùa đông năm nay. Những thiết kế đến từ The Queen lần này được đánh giá là đươc đầu tư rất nhiều chất xám vào đấy! Thật sự thì khi nhìn vào đã khiến cho người ngắm nhìn nó lập tức muốn xé mác nó ngay bây giờ.
Kết thúc trình diễn thuận lợi Lục Mạn Y bước ra, đứng cùng với các người mẫu đã góp sức mình vào đến nay. Sau đó gửi đến mọi người những lời cảm ơn và hứa hẹn. Dù đây chỉ mới là lần đầu tiên cô tự tay tổ chức show diễn hoành tráng như này nhưng nhận lại được vô số lời khen từ khách mời, cho thấy rằng khả năng của cô là không tầm thường.
Sau đó thì các phóng viên lần lượt tới xin cô phỏng vẩn:
“ Cô Lục, cô nghĩ gì về nghành thời trang và hãy cho biết lí do lại sao lại chọn nghành này?”
Cô gần đầu nghe thấy, từ tận đáy lòng trả lời: “Nghành thiết kế thời trang là một nghành đầy sự sáng tạo, là nơi mà các bạn có thể thỏa sức thể hiện phong cách, cá tính bản thân, thẩm mỹ được thể hiện qua những bộ trang phục. Thời trang không phân biệt chủng tộc, giới tính hay thời gian nó giúp chúng ta thõa mãn đam mê sở thích riêng của mỗi người. Và tôi cũng vậy, tôi rất thích cái đẹp. Từ nhỏ tôi đã mơ ước trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, sáng tạo ra những bộ cánh thật lộng lẫy biến người khác trở nên xinh đẹp hơn và thời thượng hơn.
“Nghe nói cô là người ngoại quốc, tại sao lại chọn nơi đây để xậy dựng sự nghiệp?”
“A mọi người hiểu nhầm rồi, tôi là người gốc ở đây. Ông bà tôi ra nước ngoài lập nghiệp và định cư tại nước A. Tôi yêu nơi này và tôi muốn quay về đây để tạo nên cuộc sống mới tại đây cho bản thân.”
Rất nhiều câu hỏi khác nhau được đặt ra cho Lục Mạn Y, thực sự là không trả lời nỗi nữa rồi nhưng vẫn phải cố gắng trả lời. Trong đó có một nữ phóng viên đứng lên và đọc rõ câu hỏi về phía cô:
“ Vừa nãy Lục tổng và Hàn tổng phía ngoài tôi có nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người. Đây không biết là hai vị có mối quan hệ thế nào với nhau ạ?”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.