“ Hàn Thiên Ngạo! AAAAA…” Mãi mê ăn mà cô quên mất anh còn đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Hàn Thiên Ngạo một chút cũng không động qua, chỉ là đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, ánh mắt này cũng thật dịu dàng quá a. Trông cứ giống như anh chồng trẻ nhìn vào nàng dâu nhỏ mới cưới về a? Còn giống như… giống như một con dã thú đói khát đang chằm chằm nhìn lấy con mồi vừa bé nhỏ lại vừa yếu ớt trước mặt, nghĩ đến đây Mạn Y lập tức thấy cả người đều nổi da gà, sởn gai ốc rồi, mau chóng nhét miếng bánh vào miệng anh.
“ Anh cũng ăn đi.”
Hàn Thiên Ngạo tức giận nói: “ Lần sau không được gọi như thế nữa. Gọi Thiên Ngạo… có biết chưa?”
“ Được được được! Hứ!”
Cô lại hỏi tiếp: “ Anh thực sự không đi tiếp khách sao?”
“ Bồi em lát nữa sẽ đi.” Vô cùng sủng nịn.
“ Oaaa Hàn tổng ngọt ngào thật đấy!”
Có phải anh nuống chiều cô quá, gan cũng ngày càng lớn thêm rồi không: “ Còn dám trêu anh à!”
Cứ thế cả hai mãi mê trêu đùa, ríu rít mà quấn lấy nhau. Không nhận ra ở phía xa một ánh mắt, ghen ghét tức tối vì bị cướp mất thứ gì đó đang nhìn vào họ, hai bàn tay báu chặt, móng tay dài như muốn đâm thủng cả lớp da mỏng bên ngoài.
Ig: hmeowzii
Kiều Hiền Minh nhìn Lục Mạn Y cũng rất không thuận mắt đợi có cơ hội, nhất định sẽ mang cô đến trước mặt ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo/2069247/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.