Không nên nhìn quá mê muội đến vậy đâu, chẳng lẽ Vũ tổng chưa từng nghe qua câu càng mê người, càng nguy hiểm sao?”
Giọng nói xinh đẹp phản phất mang theo một cỗ mị lực, vừa mới mở miệng, cũng đủ để đàn ông bốn bể nhịn không được mà đổ gục. Hắn tiến lại gần cởi trói cho cô, đem gương mặt mình áp sát với sự xinh đẹp này, nhịn không được cười một tiếng, nụ cười này không che được ham muốn đang sục sôi trong hắn lúc này.
Gương mặt của cả hai gần đến mức ngợp thở, nếu là bình thường, khi một cô gái đối diện với tình cảnh này tâm đã sớm loạn cả lên, toàn thân run rẩy.
Trái lại Lục Mạn Y, vẫn giữ được tâm thế ổn định rõ ràng, không hề lay động, thầm chí còn phun ra từng sợi mùi thơm ngát tới khuôn mặt Vũ Minh Triết.
Hắn ta vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, đột nhiên trong mắt cô liền bắn ra một tia sắc bén ánh sáng: “ Vũ Minh Triết, nhìn đi...xem ai mới thật sự là kẻ ngây thơ.”
“ Lục tổng cô đang nói nhảm cái gì vậy?” Có chút bỗng nhiên hai giây, sau đó hắn vẫn thản nhiên trả lời.
“ Thật ngu ngốc!” Sợi dây trên thân rơi xuống. Lục Mạn Y thân thủ nhanh nhẹn, cô vung đòn hạ gục về phía hắn, mới đó đã kìm hãm được con quái thú dưới thân mình. Cô dằn hắn xuống nền đất, bẻ quặt cánh tay hắn. Chân hắn đá loạn xị, Mạn Y đè hắn xuống, không cho hắn cử động rồi lấy chiếc dây thừng trói mình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo/2069234/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.