Hàn Thiên Ngạo dù cố chống cự thế nào cũng không thoát khỏi người của Lục Tư Thần. Anh hết sức kháng cự cho dù chết anh cũng không để người đàn ông lạ mặt này đem Lục Mạn Y rời khỏi anh nửa bước.
“ Mạc Nhiên! Cậu phản rồi sao???” Anh gào thét như điên. Vì tức giận là máu đã dồn hết lên mặt, đỏ tấy lên, gân xanh nổi lên, cảm giác nóng rát đang rần rần trên khuôn mặt.
“ Tôi…tôi, chỉ là làm vậy đều có lí do. Cậu yên tâm người này rất đáng tin cậy. Bình tĩnh một chút.” Mạc Nhiên lấp bấp trấn an.
“ Tên khốn này! Cậu dựa vào đâu mà tin vào hắn. Cậu dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tự ý thay tôi quyết định? Chết tiệt! Hả? Trả lời!”
“ Tên kia! Đừng lại cho tôi! Nếu không muốn chết thì để người lại. Mày không có tư cách đó!” Hàn Thiên Ngạo trừng mắt nhìn tên đàn ông kia từng bước từng bước rời đi như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh không cho phép điều này xảy ra. Thật đáng thương cho anh, Hàn tổng một tay che trời ở nơi này lại bất lực trước một người xa lạ, anh vẫn chưa biết được người trước mặt mình có thân phận thế nào cho nên mới hùng hồn đe dọa, thậm chí vẫn còn hi vọng giữ Lục Mạn Y lại bên mình. Cho đến khi người đã không thấy đâu thì mới thực sự chấp nhận sự thật.
Trước khi rời đi, Lục Tư Thần còn không quên ném cho anh một lời chào: “ Tạm biệt cậu Hàn! Mong rằng sau này cậu và em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3486665/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.