Từ phía xa truyền đến bước chân, chậm chậm tiến đến gần cô hơn, tuy đang trong cơn mê man nhưng Lục Mạn Y vẫn có thể nghe thấy. Cánh cửa bỗng hé mở, để lộ một khe nhỏ, ánh sáng tranh nhau ùa vào bên trong ăn phòng ẩm mốc, lạnh lẽo. Một bóng đen bước vào, cô còn nghe rõ âm thanh va chạm giữa kim loại với nhau và người đó đã rất gần với cô.
Ngay sau đó, da thịt trên người bị thứ gì đó chạm vào với một loại cảm giác lạnh buốt truyền thẳng đến não bộ, lập tức truyền lệnh xuống cơ thể cô liền co rúm lại. Lục Mạn Y đoán đó là một sợi dây xích và nó đang được dùng để trói lấy cô, không quên lấy khăn che chắn đi tầm nhìn của cô.
Cả cơ thể trắng trẻo, nhỏ bé của cô lại một lần nữa bị giật mạnh, té ngã ra nền nhà ẩm ướt, bẩn thỉu.
“ Con đ*ĩ kia! Còn ngồi ngay ra đó, đi mau!”
Giọng nói này... Không đúng! Nó nó... nó là của đàn ông, không phải Kiều Yến Ân sao? Lục Mạn Y chống tay, loạng choạng đứng dậy, qua nhiều ngày cơ thể bị suy nhược nên chân đã không còn sức để đứng vững. Một lần nữa, cả người cô lại bổ nhào về phía trước, toàn thân rung rẩy nằm dưới đất.
Tên đàn ông tưởng cô đang ăn vạ, hắn tức giận tát vào mặt, dạy dỗ cô một trận cho biết sợ. Cho đến giờ phút này, cô tự biết bản thân đã không còn đủ sức lực để chống cự, chỉ có thể nằm đây chờ vận may đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3486654/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.