Chương trước
Chương sau
Một năm cùng nhau, có một chút gọi là tình cảm
Cô vì hắn cứu mình, vì hắn bao lời ngon ngọt đầu môi trót lưỡi. Dù là xa cách kẻ nam người bắc, nhưng nàng một mực tin tưởng, hắn yêu nàng vô cùng.
Hắn không ngại mưa gió, không quản đường xa từ Kyoto lên Tokyo vì cô. Kì thực là do cô quá ngây thơ
Cùng nhau vung đắp, đến cách đây không lâu, hắn bảo nàng gia đình phá sản, cần một số tiền lớn đi. Nhưng cô đào đâu ra số tiền đó. Hắn nhờ cô giúp nhưng cô là bất lực tòng tâm
Cùng hắn chạy đi khắp nơi không màn nguy hiểm mà chấp nhận ngàn cái hiểm nguy nhiệm vụ. Vì hắn, vì mối tình đầu của cô, cô vô điều kiện giúp đỡ hắn
***
Hạ Trúc Băng đắm chìm trong suy nghĩ. Trịnh Diệc Phàm bên cạnh lại không chút biểu cảm, rất ý thức rời khỏi xe nhường không gian cho hai người
Bên kia nam bị trói gương mặt thống khổ tràn đầy
"Trúc Băng, em có thể hay không nghe anh giải thích "
Hạ Trúc Băng không chút biểu tình, máy móc đưa mắt nhìn nam nhân kia
Nam nhân thở dài:" Trúc Băng, anh là bất đắc dĩ mới theo lão bản, em biết anh cần tiền nên anh mới làm như vậy "
Hạ Trúc Băng con ngươi khẽ dao động
Nam nhân nói tiếp:" Anh xin lỗi. Nhưng anh là đàn ông Trúc Băng à.... Lúc đầu anh cũng lo sợ, Nhưng cô ấy đối với anh quá tốt. Cô ấy tuy là lão bản nhưng cô ấy vẫn là phụ nữ..... Cô ấy... Quá yếu đuối đi.... "
"Nên anh di tình biệt luyến.... ". Nữ hài "không thể tin được sự thật này" bộ dáng
Lương Cung Bằng nét mặt khựng lại, gương mặt chuyển biến từ màu này san màu khác:" Anh xin lỗi..... Cô ấy gia đình giàu có... Cô ấy có thể giúp anh sau này.... Bọn anh môn đăng hộ đối....... Cô ấy cùng anh đã làm chuyện đó... Nên anh có trách nhiệm... Hơn hết anh là đàn ông, phụ nữ dâng hiến cho anh... Anh... Cô ấy không mạnh mẽ như em cô ấy cần anh.... "
Đừng bao giờ nói với một người con gái là người con gái khác yếu đuối hơn. Bọn họ đều yếu đuối, nhưng quan trọng là bạn có xứng đáng được thấy hay không. Nếu bạn không xứng đáng thì cho dù có yếu đuối thì cho ai xem chứ
"Được rồi.. Đủ rồi...... Như ý anh... Chúng ta kết thúc....". Hạ Trúc Băng đáp. "Mau lôi hắn ra"
Hạ Trúc Băng vừa dứt lời, hai tên hộ vệ đã lôi Lương Cung Bằng ra khỏi xe. Không khách khí cho hắn một đập:" Xem như hôm nay mày ăn gan hùm. Thiên kim Hạ gia mày cũng dám đụng"
Lương Cung Bằng trợn mắt, mặt trắng bệch, toát mồ hôi lạnh. Thiên kim Hạ gia... Khắp Tokyo ai không biết Hạ gia là gia tộc chi phối nền kinh tế Nhật Bản, cùng Trịnh gia làm chủ hắc đạo. Hắn không nghe lầm chứ... Nếu cô là thiên kim Hạ gia thì đâu cần phải chui nhủi trong căn nhà nhỏ đó.... Không lẽ... Cô lừa hắn... Từ đầu đến cuối cô lừa hắn.... "Trúc Băng, chuyện này.... ". Hắn hỏi giọng run rẩy
Hạ Trúc Băng ngồi trong xe,hất cằm nhìn nam nhân đang quỳ sát đất kia bằng con mắt cao ngạo của kẻ bề trên nhìn thấy thứ ghê tởm, khinh bỉ. Cô cất giọng lạnh lẽo:" Điều này nói với anh có ý lợi gì... "
Cô cần một người yêu chính cô. Chứ không phải yêu cái Hạ gia của cải
Lương Cung Bằng bị lôi đi, Trịnh Diệc Phàm bước vào:" Em ổn chứ"
"Ừ"
Trong xe rơi vào trầm mặc không ai nói ai câu nào. Hạ Trúc Băng chống cằm nhìn ra cửa sổ, Trịnh Diệc Phàm lại nhìn cô
Một lúc sau, Trịnh Diệc Phàm kéo cô vào trong lòng, đè cô xuống ghế
Hạ Trúc Băng mặt đầy tức giận, trừng mắt với anh. Định nói gì đó thì bên ngoài truyền vào tiếng súng nổ. Hạ Trúc Băng kinh ngạc,ngồi dậy xem tình hình, Trịnh Diệc Phàm lại dùng lực ghì cô xuống
Sức mạnh nam nữ chênh lệch, nên cô cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh
"Anh không lo cho thuộc hạ mình sao ". Hạ Trúc Băng không nhịn được lên tiếng
Trịnh Diệc Phàm không nói gì, một tay nâng cằm cô, áp xuống một nụ hôn. Hạ Trúc Băng trừng mắt kinh ngạc.
Trịnh Diệc Phàm dùng lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, anh dùng lưỡi cũng mình cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, không khách khí mút nó thật mạnh
Hạ Trúc Bang ban đầu kháng cự kịch liệt,nhưng về sau cô thấy đầu óc mình mơ hồ trống rỗng, cô không kháng cự, để mặc anh làm gì thì làm, hai tay đặt lên vai anh, cùng anh dây dưa, triền miên
Cả chiếc xe không một tiếng động, chỉ nghe tiếng nước, xen lẫn tiếng thở dốc
Tiếng súng bên ngoài kết thúc. Hai người trong xe vẫn quấn nhau không rời. Một người đột nhiên gõ vào cửa xe, làm cho hai người bừng tỉnh. Hạ Trúc Băng mở to mắt dùng lực đẩy tên đang chiếm tiện nghi của mình ra. Mặt mày đỏ ửng không ngừng thở dôc, trừng mắt tức giận nhìn người ý cười đang đong đầy khóe mắt kia. Người kia trên mặt đầy ý cười nhưng trong lòng thầm oán tên gõ cửa vạn lần
Trịnh Diệc Phàm hạ cửa kính, thuộc hạ báo cáo về sự việc lúc nãy
Thì ra là do bọn người Q muốn trả thù kia. Nhưng đã bị người Trịnh Diệc Phàm dọn sạch. Hắn ta chỉ gật gù rồi cho xe tiếp tục rời đi
***************
Vì do khi có thông báo mà một số nàng không thể biết được nên. Các nàng có thể kết bạn với nick facebook của ta để thuận tiện ta sẽ thông báo trên đó nhé. Nhớ inb cho ta trước kẻo ta lại không biết là ai để kết bạn. Mất nick một lần nên sợ các nàng ạ ??
Facebook: Võ Lâm Kim Ngân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.