Sáng hôm sau.
Tại sân bay
- Vô Song..
Tần Vô Song đang chờ làm thủ tục thì nghe thấy tên mình thì theo bản năng quay đầu lại, liền thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau bước tới.
- Ôi! Ở đây hôm nay thả cả chó đi dạo nhỉ. Đúng là sân bay có khác, chó mà cũng biết ăn diện lòe loẹt.
Tần Vô Song thản nhiên nói, biểu cảm tren mặt bất biến ngàn năm như một làm cho Tần Tố Liên có cảm giác không thoải mái.
Cô ta cố dịu cơn giận cười nói.
- Chị, sao chị đi mà em không tới tiễn chị được chứ, em đến để góp vui cho chị mà. Đúng không Thế Thành.
- Vô Song, em đi vội quá anh không thể lường trước được, anh..
Tần Vô Song xem như là thấy được Tần Tố Liên muốn gì.
Cô chả quan tâm tiếp tục bước đi để lại đôi cẩu nam nữ đứng đó ngây ngốc.
Tần Tố Liên hét lớn làm vài người ở sảnh đợi không nhịn được liếc cô ta.
- Tần Vô Song, chị đừng có mà tự đắc. Từ giờ Thế Thành thuộc về tôi rồi chị đừng có mơ tưởng.
Tần Vô Song quay đầu lại nhìn hai kẻ đứng đó.
- Tôi không cần rác rưởi, thứ tôi bỏ đi cô thật rất xứng.
Nhếch mép bỏ lại một câu khiến Tần Tố Liên mặt đỏ tím tái dậm chân nhưng chẳng làm gì được.
Sau khi đến nước B cô tìm được một căn hộ khá ổn, cô không ở nơi mà Tần Hải đã sắp xếp, có trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sat-thu-binh-tinh-lai-chut/2798536/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.