Cô quay sang nhìn những người đang nằm ngủ , Cất tiếng khe khẽ.
- Này dậy mau địch đang đứng ở ngoài.
Thấy Tần Vô Song nói thế gương mặt ngái ngủ của bọn họ bỗng dưng chấn động.
- Suỵt.
Thấy họ có vẻ hốt hoảng nên Tần Vô Song, đưa khẩu hình tay lên miệng ra hiệu họ im lặng.
- Chúng ta phải giữ im lặng tuyệt đối.
Một giọng trẻ em vang lên, thanh âm nhỏ hết mức nhưng vẫn đủ lọt vò tai bọn họ.
Cậu bé thò đầu từ một thùng hàng trông cậu chừng 14 tuổi, cậu đã quan sát bọn họ từ tối qua cảm thấy họ không giống quân địch mà chắc là dân chạy nạn.
- Đừng lo, tôi đã trốn ở đây hai ngày rồi, nếu im lặng tuyệt đối họ sẽ không nghi ngờ chúng ta đâu.
Tần Vô Song cảm thấy nếu như một cậu bé ở trong hoàn cảnh này đã sợ tới mức run lên rồi chứ không còn dũng khí để nói cho bọn họ biết điều này.
- Hắt xì..
Một người trong số họ bị bụi dính vào hắt xì một tiếng.
Cả đoàn người quay lại nhìn anh ta với ảnh mắt kinh ngạc.
- Tôi tôi xin lỗi..do..
- Không sao cả, nếu chúng đến thì ta tiếp thôi, ta đã quan sát rồi bọn chúng nhiều nhất là 6 người.
Tần Vô Song nói xong liền thấy đám địch tiến vào trong xưởng, cô liền liếc mắt nhìn bọn họ rồi khẽ lên đạn , đám người hiểu ý từ từ lấy dao từ thắt ra trong tư thế phòng thủ ngay khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sat-thu-binh-tinh-lai-chut/2798512/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.