Chương trước
Chương sau
Tề Thiên Mặc cùng Tần Vô Song ra về.Cô còn chưa kịp lấy xe thì anh kéo lên xe rồi.

Chiếc Aston Maritn phóng về Tề gia.

Vừa bước vào cửa, mùi hương thơm ngát tràn vào mũi của Tần Vô Song. Cô liền chạy vào nhà ăn, bác Lý theo lời dặn của Tề Thiên Mặc làm chút đồ ăn lót dạ cho cô.

Nên chỉ cần cô về đến là có thứ dùng ngay.

Tần Vô Song vui vẻ ăn uống, quan sát không thấy Tề Thiên Mặc đâu cô ghé miệng vào tai Tiểu Tranh.

- Tiểu Tranh\, lấy chị ít rượu không cần mạnh quá ngon là được.

Cơn thèm rượu của cô vẫn chưa hết, nhân lúc anh ta không ở đây phải tranh thủ uống thêm một chút.

- Tiểu thư...gia chủ không cho chị uống đâu.

- Không sao chị uống vài ngụm thôi.

Tiểu Tranh cũng đành đi kiếm cho cô một chai. Hầm rượu của Tề gia rất nhiều rượu, Tề Thiên Mặc ít khi uống nhưng anh ta lại thích sưu tầm để đó chơi. Ai cũng có sở thích mà:))

Tần Vô Song dùng rượu Tiểu Tranh đem tới, rất ngon không hổ kho rượu Tề gia, phải tranh thủ nếm thêm vài loại rồi, quá hời, haha.

Mà...rượu này có hơi mạnh thì phải.

Sau một lát thì Tần Vô Song mới đi lên tầng, vào phòng ngủ cô cảm thấy hơi chóng mặt. Không biết Tề Thiên Mặc đi đâu rồi?Cô đi tắm lại đã...

Nghĩ là làm cô đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách.

Không biết do rượu hay do cô mà Tần Vô Song thấy hơi nhức đầu, tuy ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng hơi chóng mặt. Bước ra khỏi phòng tắm thì lại đụng mặt với Tề Thiên Mặc, áo trên người anh đã bị bung nửa số cúc, anh ta thấy mặt cô đỏ đỏ thì chau mày.

- Em lại uống rượu rồi?

- Không có!



Cô không đẩy anh ra, nói giọng hơi mềm yếu.

- Tề Thiên...Mặc..tại sao..tại sao tôi lại thích anh chứ? anh nói đi......

Tần Vô Song hơi mơ hồ, những thứ cô tuôn ra đều là những câu hỏi bấy lâu trong đầu, cô đã từng nghĩ mình sẽ không kết hôn, sẽ không phải lòng ai cả, nhưng tại sao lại dễ dàng đỏ mặt lại dễ dàng thích Tề Thiên Mặc vậy chứ....

Tề Thiên Mặc tròn mắt, nhìn cô. Tuy có hơi không tỉnh táo nhưng nếu cô đã nói như vậy, thì xem như thừa nhận rồi.

Anh bế cô lên.

- Làm gì vậy\, thả tôi xuống!

Cô hơi giãy, anh mặc kệ cứ tiếp tục ôm cô đi về phía chiếc giường. Thả cô xuống, Tần Vô Song muốn vùng dậy nhưng liền bị Tề Thiên Mặc đè lại.

Không nói gì cúi đầu hôn cô.

- Ưm....

Anh cảm nhận được trong hơi thở cô thoảng mùi rượu. Lại uống rượu rồi!

Tần Vô Song mặc kệ cho anh hôn mình, chau mày cách hôn này của Tề Thiên Mặc thật mạnh mẽ, không hề có chút dịu dang nào.

Tần Vô Song ban đầu còn thấy bất ngờ nhưng cũng dần chấp nhận việc anh đụng chạm.

- Ưm...ha.

Một hồi hôn nhau điên cuồng, Tề Thiên Mặc cũng chịu buông cô ra, Tần Vô Song thở hồng hộc, thần trí lúc này cũng kéo về được đôi chút.

Mặt cô đỏ ửng lên. Đẩy Tề Thiên Mặc ra lỡ anh ta lại không kiềm chế được. Nhưng Tề Thiên Mặc đâu có dễ dàng tha cho cô chứ.

- Em không chạy được đâu!

Anh nói một câu ngắn gọn rồi sau đó cúi xuống hôn lên hõm cổ cô, xương quai xanh vai đều để lại dấu hôn đỏ.



- Tề..Tề Thiên..Mặc...

Cô lắp bắp, anh dừng lại ngước lên nhìn cô. Đột nhiên nhếch mép.

- Đêm nay...em đừng hòng thoát được.

Từng lớp quần áo trên người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc từ từ rơi xuống.

Đây không phải lần đầu họ làm chuyện này, nhưng khi còn tỉnh táo thì là lần đầu tiên. Tần Vô Song chưa bao giờ có cảm giác kì lạ như vậy cả.

Cả hai người như thể là trái cấm của nhau, điên cuồng thèm muốn...

Cô cắn môi để ngăn cản những âm thanh bật ra. Bàn tay nắm ga giường đến nhăn nhúm. Một bàn tay thô to xen vào giữa những ngón tay Tần Vô Song, siết chặt lấy chúng. Môi Tề Thiên Mặc đặt lên vành tai của cô thì thầm.

- Em..chỉ..có..thể..là..của..tôi!

Giọng trầm ấm, xen lẫn nhưng hơi thở gấp gáp mị hoặc làm Tần Vô Song cảm thấy nhột nhột bên tai.

Cô cắn chặt răng và môi, nhưng cuối cùng cũng đạt đến giới hạn. Tần Vô Song nức nở, cảm xúc lúc này vừa hỗn loạn lại có chút vui mừng.

Chuyện này thật sự khiến cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng Tề Thiên Mặc bên cạnh làm cô cảm thấy an tâm.

Không biết dã trải qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng đạt đến tận cùng, giọt nước mắt lăn trên má Tần Vô Son, chỉ một giọt nước mắt rơi từ bên mắt phải cho thấy cô cảm thấy hạnh phúc.

Tề Thiên Mặc nhìn cô, tay lau đi giọt nước mắt ấy, cảm xúc của anh cũng không khác cô lắm, tình huống này phát sinh không phải vì ham muốn thể xác, nó là thể hiện tình yêu của anh dành cho cô.

Tần Vô Song mệt mỏi ngủ thiếp đi.......Tề Thiên Mặc hôn lên trán cô miệng khẽ cười nhìn người nằm trong lòng.

Đêm đó thật dài mà cũng thật ngắn.

------------------------------------

Cuối cùng thì hai má này cũng chịu yêu nhau rồi, tác giả gánh còng lưng.

Các độc giả nhớ ủng hộ truyện nha <33
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.