Cô đã trải qua những gì, nó như thế nào mà khiến cô sợ hãi vậy?
Tề Thiên Mặc nghĩ trong đầu, tay ôm cô bỗng siết chặt hơn. Tần Vô Song tuy đã ngủ nhưng bất an trong lòng không hề giảm. Trên thế gian không việc nào làm cô sợ hãi, trừ việc đó.
..........
Sáng hôm sau.
- A!
Tần Vô Song tỉnh dậy, mặt lấm tấm mồ hôi, phát hiên bản thân nằm trên giường xung quanh không có ai.
- Ưm...
Cô nhớ lại mọi chuyện diễn ra tối qua, kí ức đó. Cô đã nhớ lại rồi, tiếng cười trong đoạn kí ức chính là....chính là người đàn ông tóc bạc ấy.
Đoạn ký ức từ mơ hồ dần được hoàn chỉnh. Mọi thứ từ bé cô đã nhớ lại, người đàn ông tóc bạc đó chính xác là người cần tìm, cô đã từng gặp anh ta....có, có tiếng của mẹ...tiếng của mẹ.
Đến đây bất thần Tần Vô Song rơi nước mắt, thanh âm trong trẻo lại ấm áp của mẹ đang gọi tên cô. Đôi đồng tử lấp lánh nước. Cô đã nhớ lại, những mảng kí ức đan xen nhau rồi hoàn chỉnh.
Cạch
Tề Thiên Mặc mở cửa bước vào, tay cầm ly sữa ấm. Nhìn Tần Vô Song ngồi trên giường nước mắt rơi lã chã thì nhíu mày.
- Em sao vậy?
Anh đến gần, ngồi xuống cạnh cô khẽ lau nước mắt trên mặt cô đi. Tần Vô Song giật mình, khẽ giật lùi về sau. Tề Thiên Mặc thấy vậy thì xoa đầu cô.
- Không sao, là anh.
Nhận ra là Tề Thiên Mặc, cô mới vội lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sat-thu-binh-tinh-lai-chut/2798358/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.