Tại sao chứ?
Cô ta rất giống mẹ mình, cô ta là nghiệt chủng của bà ta và người đàn ông đó cơ mà, hắn...tại sao hiện tại lại không dám ra tay chứ?
- Chủ nhân, là thời điểm thích hợp.
Dorict tiến lại nhắc nhở Abrot, hắn ta liền nhận lấy khẩu súng từ thuộc hạ.
- Kiera, thứ nghiệt chủng của bà ta.
Hắn nói lớn.
- Abrot ông chính là người giết mẹ tôi! Mẹ tôi làm gì sai chứ!
Tần Vô Song mặc kệ cái bụng đang đau tiến lên một bước, ánh mắt trừng trừng nhìn Abrot. Trong con ngươi hổ phách của cô tràn ngập thù hận cũng đan xen cảm xúc thất thường của cô.
Đến đôi mắt cũng y chang bà ta, Lia...ta làm sao mới có thể giết cô ta?
Mỗi lần nhìn vào mắt hổ phách của Tần Vô Song thì Abrot lại lưỡng lự, Tần Vô Song giống người hắn ta yêu đến 7,8 phần thử hỏi nếu không phải vì hắn cho rằng cô là nghiệt chủng thì làm sao dám ra tay với cô chứ?
- Ha, bà ta phản bội tôi, sinh ra thứ nghiệt chủng như cô!
Hắn nói lớn, ánh mắt tức giận.
- Vậy ư? ông cho rằng mẹ phản bội ông ư?
- Đúng vậy. Bằng chứng chính là thứ nghiệt chủng như cô!
Câu nói vừa cất ra, bụng của Tần Vô Song lại đau dữ dội, nhưng cô nén lại. Biểu cảm trên khuôn mặt diễm lệ lại thay đổi.
- Ông sai rồi!
Cô lấy sức hét thật lớn, đi lại gần hắn ta hơn. Tề Thiên Mặc kéo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sat-thu-binh-tinh-lai-chut/2798309/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.