Nghe xong, Dư Hưng khẽ cười một tiếng: “Chỉ có cô nói ông ấy như vậy.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh ta tò mò hỏi: “Sao nói vậy?”
Dư Hưng nói: “Mọi người đều nói ông ấy quá dữ quá chăm chỉ.”
Lê Nhất Ninh nghe xong lời này bỗng im lặng chốc lát: “Anh Hưng và đạo diễn Thẩm rất quen thuộc?”
Hoắc Thâm nghe hai người đối thoạt nói một câu: “Bọn họ là bạn học.”
Lê Nhất Ninh:”???”
Cồ hoảng hốt nhìn về phía Dư Hưng.
Dư Hưng thấy không thoải mái lắm, anh ta chậc một tiếng: “Sao, trông không giống sao?”
Lê Nhất Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã buột miệng nói ra: “Đúng là không giống thật.”
Dư Hưng: ” ”
Những nhân viên công tác khác nghe thấy dều khồng nhịn được cười.
“Lời này của cô Lê chọc trúng chỗ đau của anh Dư rồi.”
A Phúc cũng cười: “Có lẽ anh Dư sẽ không vui mất mấy ngày.”
Lê Nhất Ninh nghe xong giống như lọt trong sương mù: “Tại sao?”
Hoắc Thâm giải thích ngắn gọn cho cô: “Hai người họ có thù.”
“Là kiểu anh sống tôi chết sao?”
chốt.
Dư Hưng:”…….”
Anh ta nhìn Lê Nhất Ninh, nhìn sao cũng cảm thấy tính cách của cồ gái này. không có kiêu ngạo
ha.
Anh ta nhìn sang Hoắc Thâm, ném đi một ánh mắt nghi hoặc.
Hoắc Thâm trực tiếp xem nhẹ anh ta mà nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Em đói không? Nếu đói thì bảo họ đi mua chút gì đó cho em ăn.”
“Không cần không cần.”
Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399422/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.