Lê Nhất Ninh nghẹn.
Cô cúi đầu nhìn cái tay đang lồng vào nhau của hai người, nhỏ giọng lấm bẩm: “Ai muốn nắm tay
chứ.”
Cô không có được không.
Vừa fôi cô chỉ định chọc mu bàn tay anh thôi, muốn xem anh có phản ứng hay không Người này
nhìn thấy mình về lại bình tĩnh như vậy, không giống lúc anh gửi tin nhắn cho mình chút nào.
Lê Nhất Ninh tức giận nghĩ vậy.
Tuy cô đang kháng nghị nhưng giọng điệu lại mềm mại, nghe ra giống như đang làm nũng vậy. Hoắc Thâm nghe xong, con ngươi nặng nề nhìn cô một cái.
Không hiểu tại sao, từ trong ánh mắt này Lê Nhất Ninh nhìn ra được rất nhiều tin tức.
Nhưng cô còn chưa nghĩ rõ thì xe đã ngừng lại rồi.
ở phía trước, tài xếthấp giọng nói một câu: “Hoắc tổng, tới rồi.”
Hoắc Thâm đáp một tiếng rồi cầm lấy mũ đội lên cho Lê Nhất Ninh: “Đi thôi.”
Hai người cứ xuống xe đi vào thang máy một cách quang minh chính đại như vậy.
Lê Nhất Ninh vần còn hơi ngơ ngác: “Bây giờ
chúng ta đi đâu?’
Hoắc Thâm nắm chặt lòng bàn tay của cô: “Đi hóa trang, tối sẽ đi bên lễ công chiếu.”
Nơi hóa trang cách vị trí làm lề công chiếu không xa, thật ra chính là một trên một dưới mà thôi.
Lê Nhất Ninh nghĩ không có chạm phải người quen của Hoắc Thâm nên cũng cảm thấy yên tâm.
Cồ quan sát xung quanh, đi tới lầu sáu.
Lê Nhất Ninh im lặng, cúi đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399420/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.