Phó Mộng liếc nhìn cồ: “Ninh Ninh trước kia em nói không hiếu thầy Hoắc là thật sao.”
“ừm.” Lê Nhất Ninh ngừng lại mấy giây: “Coi như là vậy chủ yếu là lúc đó có hơi mơ hồ cho nên chỉ
có thể nói như vậy.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhất Ninh còn có một cảnh quay nữa.
Sau khi quay xong cồ lập tức trở về khách sạn, hai ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh đều nhẹ nhàng thoải mái mà trải qua, cho tới hôm phim điện ảnh của Hoắc Thâm công chiếu thì cồ nghỉ ngơi.
Phim điện ảnh của mấy người Hoắc Thâm công chiếu vào buổi tối, nghĩ cũng biết có không ít nghệ sĩ trong giới lấy được vé đều muốn đi xem.
Bộ phim này của Hoắc Thâm được quay vào năm ngoái tính ra cũng hơi lâu rồi, nhưng nội dung câu chuyện rất cảm động lòng người, đạo diễn hợp tác với anh được đánh giá đặc biệt tốt trong giới. Độ mong chờ của mọi người đối với bộ phim này rất cao.
Lê Nhất Ninh còn chưa đi tới rạp chiếu phim xem phim của ông xã nhà mình mà lúc này đã có hơi hưng phấn rồi.
Đạo diễn Thấm cho đám người bọn họ được nghỉ phép, nghĩ là bọn họ muốn đi thì cứ đế họ đi thôi, chỉ có một buổi tối cũng không chậm trề bao nhiêu thời gian.
Cho nên Lê Nhất Ninh vốn định lặng lẽ đi về
thì biến thành cùng xuất phát với đoàn phim, đi tới hiện trường công chiếu phim.
•k
Vừa lên xe, Lê Nhất Ninh lập tức nhận được tin nhắn của Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm: [Cùng tới với diễn viên trong đoàn phim?]
Lê Nhất Ninh liếc nhìn người bên cạnh, cẩn thận đáp lại: [ừm. Đạo diễn nói bọn em muốn đi thì đi, hỏi rồi em cũng ngại từ chối.]
Chủ yếu là cô khồng có gì để bận nên không có cái cớ để mượn.
Hoắc Thâm: [Vậy sau khi kết thúc sẽ cùng nhau về?]
Lê Nhất Ninh: [Xem biểu hiện của anh đó.]
Hoắc Thâm nhìn tin nhắn cô gửi tới, day mắt đầy ý cười: [Đừng về nữa.]
Lê Nhất Ninh: [Tại sao ạ?]
Hoắc Thâm: [Chú Hứa nhớ em rồi.]
Lê Nhất Ninh: [ ]
Cô nhìn tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới, liếc trắng mắt rất chi là cạn lời.
Gì mà gọi là chú Hứa nhớ cô rồi?
Bồng, một tin nhắn khác của Hoắc Thâm nhảy ra.
Hoắc Thâm: [Anh cũng vậy.]
Chồ ngồi của Lê Nhất Ninh bên cửa sổ, cô ép ý
cười trên khóe môi nhìn ra cửa sổ, trên cửa sổ xe có ảnh ngược của cô, ý cười nơi khóe môi ép xuống rồi nhưng ánh sáng trong mắt lại không hề giấu nổi.
Giấu không được.
Cô nhịn cười, cố ý hỏi: [Anh cũng vậy cái gì?]
Hoắc Thâm nhướng mày một cái, gõ chữ: [Đợi em về, anh nói với em.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]