Lê Nhất Ninh tưởng chừng như không dám tin loại lời này lại có thể nói ra từ miệng Hoắc Thâm.
Cô nghẹn nửa ngày cũng không nặn ra được một chữ.
Hoắc Thâm nhìn biểu tình nhỏ của cồ giọng nói nặng nề: “Muốn nói gì?”
Lê Nhất Ninh đè trái tim đang đập bùm bùm của mình, nói một câu:” Anh là Hoắc Thâm thật sao?”
Hoắc Thâm: ”
Anh dở khóc dở cười, trái cổ lăn lên lãn xuống, mỉm cười hỏi: “Bằng không kiểm nghiệm một chút?”
Lê Nhất Ninh:”…”
Cô bị chọc tới đỏ mặt tai hồng: “Không muốn.”
Lưu manh.
Ai nói Hoắc Thâm thuộc hệ cấm dục chứ?
Ai nói từ nhỏ Hoắc Thâm da lạnh nhạt, thờ ơ chứ?
Người này có chỗ nào giống là người lạnh nhạt Đây rõ ràng là biến thái, trước kia là biến thái
ngầm, nay đổi thành phóng túng làm càn rồi.
Lê Nhất Ninh chấp nhận không được.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói của tài xế phía trước truyền tới: “Hoắc tổng, tới roi.
Lê Nhất Ninh ngước mắt, sau khi nhìn thấy nơi họ tới thì sững sờ.
Trước mắt là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ trông không tệ, phía trước còn có một vườn hoa nhỏ.
Lúc cô đang ngây ngấn thì được dắt tay xuống xe.
“Chúng ta tới đây làm gì?”
Hoắc Thâm dần cô đi vào nhà, thấp giọng nói: “Nhìn xem có thích thiết kế nơi này không.”
Lê Nhất Ninh:”???”
Cô nhìn xung quanh một vòng, hiếu được ý của bá đạo tổng tài rồi.
Ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399407/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.