Ngũ quan của anh đẹp đẽ, mồi một vị trí đều được phác họa hài hòa thích hợp nhất, nay khi đã ngủ rồi vẻ ác liệt đó giảm đi không ít, ngược lại trông càng dịu dàng đi rất nhiều.
Nghĩ tới quan hệ của hai người, Lê Nhất Ninh thấy không còn sợ nữa, cô duỗi tay muốn chạm vào mặt anh.
Cô chạm vào một cái.
Xúc cảm đúng là rất tốt.
Lê Nhất Ninh nhướng mày, cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô ngồi dậy khỏi vòng tay Hoắc Thâm, nằm sấp ở bên cạnh nhìn, nghĩ ngợi một hồi cô còn duỗi tay sờ lông mi của Hoắc Thâm.
Lồng mi của người đàn ông này uốn cong, còn dài hơn của phụ nữ.
Vừa mới nắm chặt, tay của người đàn ông đã túm chặt eo của cô.
Lê Nhất Ninh sững người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã mở mắt ra, đổi tư thế với anh.
Cô:
Không phải, sao lại nhanh như vậy?
Hai người một trên một dưới đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh chớp mắt, người xấu giành cáo trạng trước: “Anh giả vờ ngủ?”
Hoắc Thâm cụp mắt, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của cô một hồi, con ngươi tối đi: “Không có.”
Lê Nhất Ninh: ” Vậy vừa rồi sao anh không thức dậy?”
Hoắc Thâm bật cười, phản bác lời lên án của cô: “Sau khi em dậy anh cũng dậy rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt.
Cô nhìn Hoắc Thâm, vô thức nuốt nước miếng một cái: “Còn muốn ngủ không?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Em còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399405/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.