Lê Nhất Ninh nghe xong không khỏi liếc trắng mắt thêm cái nữa.
Ai quản anh về hay không về chứ.
Cô không dám gửi tin nhắn thoại, chỉ cúi đầu gõ chữ.
Lê Nhất Ninh: [ờ, nói với tôi làm gì?]
Hoắc Thâm đáp rất nghiêm túc: [Báo cáo lịch trình.]
Lê Nhất Ninh: [ ]
Cô ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, cồ bình thản nhìn mấy chữ đó nhưng ý cười nơi đáy mắt thì không sao giấu nổi.
Vì để không khiến người khác phát hiện, sau khi Lê Nhất Ninh cẩn thận trả lời hai câu thì không để ý tới Hoắc Thâm nữa. Lực chú ý của cô lúc này dều đặt hết trên người đôi nam nữ chính đằng xa kia.
Cô phải nhìn để học hỏi.
Đã chọn lựa công việc này rồi thì không thể để những người gửi gắm hy vọng nơi cô thất vọng, càng quan trọng hơn là khồng thể để bản thân thất vọng về mình.
Mấy ngày hôm nay Hoắc Thâm gần như không được ngủ, lâu lắm rồi anh không tới chi nhánh công ty bên này, vấn dề nhiều tới mức khó mà tưởng tượng.
Cộng thêm lịch trình bận rộn, gần như không có
lấy thời gian cho anh đế thở.
Đương nhiên, anh cũng có thế thả lỏng về muộn mấy ngày nhưng anh đợi không được nữa.
Lâm Thuận Bân nhìn người đàn ông đang ngồi nghỉ ở trong xe, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, nghỉ ngơi chút đi, còn nửa tiếng nữa mới tới.”
Hoắc Thâm nặng nề nói: “ừm.”
Sau khi thấy Hoắc Thâm khép mắt rồi, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399394/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.