“Chuyện trên mạng cần anh giúp xử lý không?”
chối ngay: “Tự tôi giải quyết được.’
“Được.”
Hoắc Thâm khựng lại, đổi đề tài: “Em tới đoàn làm phim rồi?”
Không biết tại sao, từ trong lời này của Hoắc Thâm cô bổng nghe ra ý khác. Đại khái kiểu như ‘vì để trốn anh nên chạy tới đó rồi’ gì đó.
Nghĩ vậy, mặt cồ không khỏi nóng lên, nói qua loa: “Đương nhiên, vì sắp khai máy rồi tôi muốn làm chuẩn bị, không có chuyện gì thì cúp đây.”
Nhìn thấy cuộc điện thoại bị cắt ngang, Hoắc Thâm khẽ mỉm cười, âm thanh trầm đục.
Kinh ngạc tới mức Lâm Thuận Bân chỉ muốn chà hai cánh tay, thật quá đáng sợ.
*
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh vùi ở trong chăn một lúc lâu mới cảm thấy nhiệt độ trên tai giảm đi không ít.
Cô xoa cái tai nóng bừng, gửi một sticker cho chú Hứa.
Quá đáng.
Nhất định là chú Hứa cáo trạng rồi!
Bằng không sao Hoắc Thâm lại biết bản thân lén nghe ngóng chuyện hợp dồng.
Tuy trong lòng và trong miệng Lê Nhất Ninh luôn nhắc mãi tổn thất quá lớn, phần tổn thức đó đủ để cô
mua túi xách rồi, nhưng không hề đại biểu rằng cô là người vô tâm vô phế như vậy.
Tuy cô không hiểu quá nhiều nhưng vần lén nghe ngóng từ chồ chú Hứa và trợ lý về mức độ ảnh hưởng của chuyện này đối với Hoắc Thâm, sau khi biết được không có ảnh hưởng gì Lê Nhất Ninh mới yên tâm, bắt đầu chuyến sang đau tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399390/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.