Lê Nhất Ninh đưa bản thân nhập vào nhân vật, dùng ánh mắt hân hoan nhìn anh: “Chàng......
“Hửm?”
Ánh mắt người đàn ông có chút nghi hoặc, không hề quen biết cô.
Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, khống chế nỗi hân hoan và kinh ngạc trong đáy mắt mình xuống, cắn cánh môi: “Ta là An Ninh.”
Người đàn ông ngừng lại, bỗng làm động tác tay với cô, giọng nói lành lạnh: “Thì ra là công chúa An Ninh, vi thần thất lễ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh có hơi căng thẳng và mất tự nhiên, là biểu cảm và ánh mắt của cô gái khi nhìn thấy người mình thích, cô vui vẻ, mất mà có được, phát hiện người bản thân luôn tìm đang ở ngay trước mắt nhưng lại không thể biểu hiện quá mức.
Cô phải dè dặt, không thể khiến lần đầu tiên gặp mặt đã dọa người ta chạy mất.
Tập xong cảnh này, Hoắc Thâm thu lại ánh mắt lạnh lùng đó: “Vừa mới thất thần sao.”
Lê Nhất Ninh áy náy: “...... Ữm.”
Hoäc Thâm lạnh nhạt, chăm chú nhìn cô một thoáng rồi nói: “Trong lúc quay phim cố gắng tránh điều đó, còn có..... ánh mắt đừng lay động không ngừng, về mặt này đạo diễn Thẩm khá nghiêm khắc.”
“Tôi biết rồi
Hoắc Thâm 'ừm một tiếng: “Còn muốn tập nữa không?”
Lê Nhất Ninh lắc đâu: “Không muốn nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Hoäc Thâm cười khẽ một tiếng, ngược lại không bóc trần chút tâm tư nhỏ này của cô: “Vậy thì đi ngủ đi.”
Lê Nhất Ninh nằm ở trên giường cảm nhận được hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399360/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.