Lê Nhất Ninh:
Nói thật, cô cũng cảm thấy chuyện này rất giống bị quỷ ám.
Nhưng hiện tại là Lê Nhất Ninh, cho dù có bị quỷ ám đi chăng nữa chuyên này cô cũng phải nhận.
Lê Nhất Ninh nhìn mẹ Lê, giải thích một cách rất nghiêm túc: “Mẹ, con không có theo đuổi nam minh tinh đó."
Cô phiền não nói: “Trước đó là theo đuổi minh tỉnh, bây giờ không còn nữa.” Cô giơ tay thề: “Hơn nữa lần trước con với người đó cùng ghi hình là vì công việc, tuyệt đối không phải nhìn trúng người ta đâu.”
Cô ôm mẹ Lê làm nũững: “Mẹ, mẹ không nghĩ xem ánh mắt con gái mẹ tốt biết bao nhiêu, sao có thể nhìn trúng nam minh tinh đó chứ.”
Mẹ Lê liếc nhìn cô: “Tốt nhất là vậy.”
Bà thở dài: “Nếu con làm ra chuyện gì quá giới hạn thật, mẹ và ba con không bảo vệ được con đâu.”
“Không có đâu.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Sau này con sẽ không vậy nữa.”
Mẹ Lê thấy cô như vậy cảm thấy rất an ủi, bà duỗi tay vỗ đầu Lê Nhất Ninh, bật cười nói: “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn làm nững với mẹ, mẹ đi phòng bếp xem sao, con nghỉ ngơi đi.”
“Dạ dạ”
Nhìn theo bóng mẹ Lê rời khỏi, Lê Nhất Ninh giơ tay sờ đầu mình.
Đã quên mất bao lâu không có cả nhận được loại ấm áp của gia đình này rồi, cô nhìn lòng bàn tay nóng hổi của mình, hốc mắt đỏ lên.
Sau khi ở nhà họ Lê ăn một bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399349/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.