'Trong trung tâm thương mại có một phòng nghỉ đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Thâm, chỗ tuy không lớn nhưng rất đầy đủ.
Lúc Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đi vào Hoắc
Thâm còn chưa tới.
Giản Viên Viên đảo mắt nhìn một vòng: “Thầy Hoắc. không hổ là thây Hoäc, ngay cả phòng nghỉ cũng được chuẩn bị tốt như vậy.”
Nói xong, cô áp sát tai Lê Nhất Ninh lẩm bẩm: “Ông xã cậu tốt thật đó.”
Lê Nhất Ninh: “..... Tốt chỗ nào?”
Giản Viên Viên cạn lời, liếc cô một cái: “Như vầy còn không tốt, nhìn thấy cậu ngã lập tức cho vệ sĩ tới đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi.”
Cô nghỉ ngờ: “Cậu bịt kín thành như vậy, ông xã cậu sao nhận ra cậu được chứ?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Thật ra cô cũng hơi tò mò.
Nếu đổi lại là Hoäc Thâm cũng đội mũ và khẩu trang, còn mặc đồ không giống với thường ngày thì cô chưa chắc đã có thể vừa nhìn nhận ra ngay.
Giản Viên Viên nhìn thấy gương mặt im lặng suy nghĩ của cô, duỗi tay ra chọc chọc: “Thế này không lẽ Hoäc Thâm..... phải lòng cậu rồi đấy chứ?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh giật mình tỉnh táo lại: “Phải lòng cái gì, sao có thể.”
Cô đi tới bên cạnh ngồi xuống, tự mình lừa mình: “Có thể là cảm thất hôm nay bọn mình phải về nhà, không thể khiến người bị thương thôi.”
Nghe cô nói như vậy, Giản Viên Viên 'hừ một tiếng nói một cách không nể nang: “Cậu cứ ở đó tự mình lừa mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399347/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.