Cửa phòng bếp im lặng, đám người làm vô cùng có mắt nhìn không ai dám phát ra tiếng.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm lạnh lùng vô tình nói với ánh mắt tràn đầy mong đợi đó của Lê Nhất Ninh: “Không muốn.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Nhìn theo bóng lưng đi xa dần của người đàn ông, cô dẩu môi tức giận nói: “Không muốn thì thôi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn chú Hứa cười tủm tỉm: “Chú Hứa……” Cô đặc biệt kéo dài âm cuối: “Hay là, chú ăn nhé?”
Chú Hứa: “…… Được.”
Ông nhận mệnh.
Một đám người làm nhìn chú Hứa bằng ánh mắt đồng tình, dưới ánh mắt tha thiết của Lê Nhất Ninh, chú Hứa run rẩy cầm đũa gắp một một miếng trông không bị khét nhét vào miệng.
Đột nhiên, ông bất ngờ ‘ơ’ một tiếng, nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Lần này không tệ.”
Đám người làm: “…… Thật không?”
Sao đĩa vừa rồi bọn họ ăn lại khó ăn như vậy.
Chú Hứa liên tục gật đầu: “Thật đấy, món này ngoại trừ hơi khét một chút nhưng mùi vị vừa miệng, vị giác không tệ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười híp mắt: “Cám ơn chú Hứa, vậy tôi sẽ thử làm thêm nhiều lần nữa.”
“Bà chủ thật thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
“Đúng là như vậy.” Lê Nhất Ninh tiếp nhận lời nịnh nọt của chú Hứa và đám người làm mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Dưới lầu liên tục truyền âm thanh lên trên lầu.
Hoắc Thâm ra khỏi phòng ngủ định xuống lầu, vừa mới đứng ở ngưỡng thang gác lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399293/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.