Vân Khanh hít một hơi, sau khi nghỉ giải ngơi, cô mới tập trung được chút sức lực và thốt lên: “Thủy Thủy, cậu giúp tôi tìm một cuốn sách y học về biến chứng sau phẫu thuật đi.”
“Hả?” Hạ Thuỷ Thuỷ không hiểu, cô lại muốn làm gì đây? Bây giờ còn đọc sách ư?
Đôi khi cô ấy không thể hiểu được một số hành vi của Khanh Khanh, luôn cảm thấy người thông minh thì người bình thường không thể hiểu được, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
Một lúc sau, cơn đau của Vân Khanh mới dịu đi một chút, cô phấn chấn: “Thủy Thủy, cậu đến nghe ngóng bác sĩ khám bệnh thử xem, tôi phối hợp điều trị thì nhanh nhất có thể xuống giường là khi nào, tôi còn phải làm việc nữa.”
Hạ Thuỷ Thuỷ do dự một lúc rồi mới hỏi: “Có phải cậu muốn …...”
5 ngày sau, Vân Khanh được phép ra khỏi giường với sự cho phép miễn cưỡng của bác sĩ.
Sau khi hoàn thành lần kiểm tra cuối cùng vào buổi sáng, cô đã thay quần áo và Hạ Thuỷ Thuỷ dìu cô ra ngoài.
Xe quân sự của Quý Tư Thần đã đợi sẵn bên ngoài bệnh viện. Sau khi họ lên xe, tài xế lái chiếc Hummer với tốc độ rùa bò cẩn thận bon bon trên đường.
Từ bệnh viện phụ sản đến sở Công an mất hơn một giờ đồng hồ.
Tới lúc mặt trời lên cao, Hạ Thuỷ Thuỷ xuống xe trước, mở ô che nắng, xe hơi u ám, sợ khi xuống xe thì cô sẽ cảm thấy chói mắt, Hạ Thuỷ Thuỷ nhớ rõ di chứng của cô.
Thích ứng với ánh sáng, Vân Khanh mang đôi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/1770722/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.