Cú điện thoại này, Quý Tư Thần đương nhiên không chịu cúp máy rồi, không dễ gì mới chộp được cơ hội như vậy.
Cảm giác Vân Khanh ở đầu dây bên kia có dấu hiệu muốn cúp máy, Quý Tư Thần lập tức leo xuống đầu giường, xém chút bị kim đâm thủng da trên mu bàn tay, ống truyền dịch dài tung lên trong không trung: “Vân Khanh!”
Vân Khanh rất bình tĩnh, trừ không có hơi sức, nghe không ra giọng điệu khác thường: “Cậu chủ Quý còn có việc gì sao?”
Giống như búp bê không có tình cảm, Quý Tư Thần dùng nấm đấm đấm vào gối.
Lại còn hỏi anh ta có chuyện gì không?
Anh ta còn có chuyện gì đây.
Nhưng cuối cùng, một luồng không khí tràn qua cơ bụng 8 múi, nhưng cuối cùng cũng len lỏi đến tận cổ họng, giọng nói kiên định thốt ra nhưng thật buồn tẻ: “Tôi còn có thể nói gì ngoại trừ cậu ấy. Dù cô chỉ hỏi một câu ...... Bây giờ cậu ấy xuất hiện biến chứng và bại não, các bệnh vặt trên người cũng không ít. Hôm nay bác sĩ còn nói …... “
“Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”
“Vân Khanh? Vân Khanh ……. Tít tít tít”
“Xì. Người phụ nữ này!” Quý Tư Thần tức đến độ không kiểm soát được, nét mặt u ám, ném điện thoại ra xa.
Điện thoại văng ra tới cửa, đúng lúc cửa mở ra, cô y tá với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vừa bước vào bị dọa một phen hú vía.
Khi thấy gương mặt đồng đen trên giường bệnh, cô y tá đau lòng: “Quân đoàn trưởng, sao anh lại leo xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/1770720/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.