Chương trước
Chương sau
Y tá vội vàng đẩy xe lăn quay người lại. Lúc này mưới thực sự nhìn rõ, người phụ nữ gầy gò ma quái này trông như thế nào. Thì ra khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, chỉ tiếc là gầy quá.
Lời nói tàn nhẫn như thế, ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
Thậm chí đến tận khi ra khỏi phòng bệnh, người phụ nữ này vẫn không nhìn người đàn ông nằm trên giường, dù chỉ là một cái nhìn lướt vội.
Là hận đến mức nào?
Là một đôi ư?
Người đàn ông cũng đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
Cô y tá chột dạ, vừa đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh thì nhóm người ở văn phòng đối diện đi ra.
Thẩm Thanh Diệp nhìn thấy Vân Khanh, nhìn thấy chiếc xe lăn và thấy bình khí oxy cô đang cầm bên cạnh thì điếng người, mắt chứ O mồm chữ A, giật mình sợ hãi.
Tần Luật sau đó cũng nhìn theo, ánh mắt anh ta sững sờ, “...sư muội?”
Anh ta bận đến mức bù đầu bù tóc, một khắc cũng không rời Lục Mặc Trầm nên không biết là Vân Khanh đã tỉnh lại.
Ánh mắt Vân Khanh ở tầm giữa, không chủ động ngẩng lên nhìn bất cứ ai, tay cô nắm chặt mặt nạ thở, khẽ động đậy.
Y tá chỉ có thể chịu đựng áp lực từ ánh nhìn của những người xunh quanh, đẩy nữ bệnh nhân quay người lại.
“Cô Vân!” A Quan gọi, giọng điệu vô cùng bất an và áp lực. “Cô đến găp Lục tổng rồi sao?”
Tần Luật cau mày, đôi chân dài vội vã bước đến cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn vào bên trong.
Rồi lại nghiêng đầu nhìn Vân Khanh. Bóng lưng cô trầm tĩnh lại...Bên đó, Hạ Thủy Thủy quay lại phòng bệnh có lẽ không thấy ai nên hốt hoảng chạy đi tìm.
“Khanh Khanh! Cậu không muốn sống nữa à?” Hạ Thủy Thủy cầm kết quả kiểm tra chạy nhanh tới.
Tần Luật vẫn còn nhiều câu hỏi dồn nén trong lòng chưa nói ra thì nghe thấy Vân Khanh ngẩng đầu lên nói với Hạ Thủy Thủy, “Thủy Thủy, chuyển viện cho mình.”
Bước chân Hạ Thủy Thủy dừng lại, cau mày. Cô ấy tưởng mình nghe nhầm. Cô nhìn về phía sau lưng Vân Khanh, đám Thẩm Thanh Diệp đang nhìn sang?
Sau đó, Hạ Thủy Thủy lại nhìn thấy phòng bệnh của Lục tổng.
“Gì cơ?” Hạ Thủy Thủy cười hỏi, sắc mặt cứng đơ.
“Mình nói chuyển viện cho mình, ngay bây giờ.” Vân Khanh nhìn xa xăm, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có vẻ nghi ngờ.
Hạ Thủy Thủy im lặng, khuôn mặt tươi cười xen lẫn chút nghi ngờ bỗng trĩu xuống.
Ánh mắt cô va vào ánh nhìn của Tần Luật. Đôi mắt Tần Luật cũng sâu thẳm và vô hồn.
Họ không hiểu ý cô là gì, nhưng lòng ai cũng sáng như gương, dễ dàng hiểu được.
Đây là cô không muốn gặp anh và muốn rời xa anh.
Bàn tay mảnh khảnh của Tần Luật đấm vào vách kính, đôi môi trầm tư. Vậy thì chắc chắn cô đã nói gì đó với Lục Mặc Trầm rồi.
Anh ta nhìn cô từ từ di chuyển chiếc xe lăn. Hạ Thủy Thủy cũng phải theo cô quay về, không lâu sau thì bác sĩ sản phụ khoa đi vào phòng bệnh của cô. Có lẽ là để thảo luận về việc xuất viện.
Tần Luật lại chẳng thể đến chỗ cô được.
Bởi vì trong phòng chăm sóc đặc biệt, tần số âm thanh đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Hình như anh ta mặc áo khoác trắng, vội lao vào phòng, đường kẻ trên màn hình song tần bắt đầu dao động. Tần Luật đưa tay chỉnh số liệu, tay còn lại mở mắt ra kiểm tra, “Mặc Trầm?”
Trong đồng tử không có gì thay đổi.
“Áp lực nội sọ tăng lên rồi, bác sĩ Tần!” trưởng khoa phẫu thuật thần kinh nhíu mày nói. “xuất hiện biến động như vậy, có phải chăng nữ bệnh nhân vừa nãy đã nói gì đó?”
Tần Luật nhắm mắt lại, chắc chắn cô đã nói gì đó với anh.
Rốt cục đã nói gì chứ? Trong trường hợp cơ thể anh không hề có phản ứng gì lại có thể xuất hiện biến động như này?
Chết tiệt!
“Dùng thuốc!”
Bác sĩ trực tiêm thuốc rồi đợi nửa phút sau vẫn không thấy hiệu quả.
Tần Luật nghiêng đầu nói, “lấy khoan điện đến khoan một lỗ, giải phóng một lượng áp lực nhất định!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.