Chương trước
Chương sau
Nhưng mỗi lần Vân Khanh đi ra phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng ti vi phát ra từ phòng ông chủ của khách sạn, lại nghe thấy một tin tức mới.
Do trước cửa tòa nhà của tập đoàn Cố thị xảy ra vụ việc cố ý gây thương tích cho người khác nên không tránh khỏi có liên quan đến Cố Trạm Vũ, sở công an thực sự có điều tra đến manh mối từ vụ án công trường.
Mặc dù Vân Khanh vẫn còn tình xưa nghĩa cũ với anh ta, bảo Vân Dật xóa hết dữ liệu cho USB, nhưng nếu điều tra vẫn có thể điều tra ra.
Trước khi lên đường, vì sao Vân Khanh không muốn để anh ta đi theo? Chính là vì cục công an có thể đang điều tra anh ta.
Anh ta rời khỏi thành phố S, lại còn là đột nhiên rời đi, cục công an sẽ nghĩ rằng anh ta đang chạy trốn, anh ta ở lại thành phố S sẽ có cách đối phố, nhưng hiện tại anh ta lại bỏ sau lưng tất cả của cải, địa vị.
Lúc Vân Khanh trở lại phòng trong khách sạn, Cố Trạm Vũ vẫn đang ở ngoài cửa gọi điện thoại.
Trước cửa là một cái sân, đây là một thị trấn nhỏ ở vùng Trung Xuyên, cảnh sắc rất đẹp, ánh trăng rất trong.
Cố Trạm Vũ kéo thấp vành mũ xuống, âm thanh nói chuyện điện thoại càng thấp hơn, ánh mắt Vân Khanh phức tạp, hiểu được anh ta nhất định là đang xử lý chuyện gì đó.
Anh ta muốn bỏ tất cả qua một bên, nhưng xem ra hiện giờ, vốn dĩ là không bỏ được.
Cuộc điện thoại này không kéo dài quá lâu, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Cố Trạm Vũ quay lại rất nhanh, chiếc điện thoại đó anh ta cũng ném đi, cấp dưới lại đưa cho anh ta một chiếc điện thoại mới khác.
Anh ta không chịu nói gì cả, vẫn cưng chiều cô như cũ.
Buổi tối, anh ta ngủ ở phòng cô, cô ngủ trên giường, anh ta ra ghế sô pha ngủ, không rời cô nửa bước.
Ánh trăng chậm chạp di chuyển về phía tây, cuối cùng Vân Khanh hỏi, “Đã đi được một phần ba chặng đường rồi, anh có thể nói cho em biết, anh định đưa em đi đâu không?”
Cố Trạm Vũ trở mình trong bóng tối, “Em thông minh như vậy, nhìn tuyến đường đi chắc đã biết rồi, đi xuống thêm một chút nữa là đến đâu? Anh nghĩ em sẽ thích nơi sơn thủy hữu tình, núi non tươi đẹp, dòng sông xanh biếc, an tĩnh hòa mình với thiên nhiên, em muốn tách biệt với thế giới, anh đều đã cân nhắc hết rồi.”
Vân Khanh khẽ nhắm mắt, cô biết đó là nơi nào.
Cố Trạm Vũ để hai tay ra sau đầu, vắt chéo hai chân lên nhau, quơ quơ bàn chân, tràn đầy hứng thú, “Anh từng làm ăn lớn, giờ hết hứng rồi, không cầm theo tiền ra ngoài, trong tay chỉ có hai nghìn vạn coi như là tiền lương Cố thị trả cho anh trong mấy năm qua. Nơi đó có mảnh đất anh đã mua từ mấy năm trước, bây giờ biệt thự trên hồ đã xây xong rồi, em có thể đến ở được, anh chăm sóc em, làm người buôn bán nhỏ, như thế được không? Có lẽ dược liệu là loại quý, nghe nói rất có tác dụng, Khanh Khanh, được không?”
Giọng nói của anh trong mà trầm như màn đêm, nói liên tục không ngừng, tương lai thế nào anh đều đã vẽ ra.
Vân Khanh trở mình, nhắm mắt, ngón tay khẽ nắm chặt ga trải giường.
Nhưng đến nửa đêm anh ta lại ra ngoài.
Khoảng hơn năm giờ sáng, Vân Khanh bị anh ta đánh thức, anh ta mặc áo khoác thể thao quay về, trên người mang theo hương vị của sương sớm, rừng núi nơi đây.
Anh ta mua bữa sáng, vẻ mặt không còn sự hăng hái và nhanh nhẹn của tối qua nữa, thay vào đó có phần trầm mặc hơn.
Sau khi ăn xong, anh ta nói với Vân Khanh, “Tạm thời chúng ta phải thay đổi lộ trình, điểm đến vẫn như cũ.”
Tay cầm thìa của Vân Khanh khựng lại, ngẩng đầu lên, dường như lập tức muốn hỏi, có phải cảnh sát tìm đến rồi?
Anh ta như nhìn thấu nỗi niềm trong lòng cô, ánh mắt lạnh lùng, “Không phải cảnh sát, nhưng khi anh giải quyết chút chuyện, có thể đã để lộ ra tín hiện điện thoại, anh cảm thấy đang có người âm thầm theo dõi, không phải chuyện gì lớn, đừng lo lắng, đừng lo lắng… Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, trước tiên cứ đi theo con đường đã định sẵn, tối nay xem xét tình hình.”
Vân Khanh gật đầu, không biết là ai theo dõi?
Nhưng trong lòng cô mơ hồ đã có suy đoán.
Chuyến đi này, chắc chắn sẽ phải trải qua nguy hiểm.

Từ lúc chuyến tàu hỏa của cô khởi hành, đến hiện tại đã là ngày thứ ba.
Ba ngày này, Tần Luật vẫn theo dõi tất cả hành tung của người đàn ông kia như cũ, kết hợp với tra hỏi, đồng thời hoàn thành xong.
Vụ án công trường đã chính thức rửa sạch hiềm nghi trên người anh, thả anh về nhà.
Nhưng anh không về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.