Chương trước
Chương sau
Cố Trạm Vũ sững người, không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, “ Tìm một bác sỹ quen biết, không có làm lộ liễu, kết quả kiểm tra chỉ có mình anh cầm, sao vậy?”
Vân Khanh chớp mắt,đi đến bên cạnh anh ta, dùng giọng nhỏ nhất nói với anh ta, “ Trạm Vũ, tôi muốn anh ngay lập tức đi tìm vị bác sỹ làm kiểm tra đó, tôi muốn người đó giúp tôi một chuyện….”
Câu sau đó không thể nghe rõ được nữa.
Vân Khanh nói xong, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên phức tạp lại khó hiểu của anh ta, cô nói thêm, “ Đó là điều kiện, tôi có thể đi với anh, rời khỏi đây.”
Ánh mắt Cố Trạm Vũ khẽ dao động, “ Được, chỉ cần em sẽ không còn nghĩ không thông nữa, nguyện ý sống tiếp, thế nào cũng được.”
…..
Cùng lúc đó vào buổi chiều, Qúy Tư Thần nhanh chóng quay trở lại cục cảnh sát.
Anh ta ở bệnh viện suốt một đêm không ngủ, sau đó lại còn gặp mấy vị bác sỹ đã khám cho Vân Khanh trong phòng bệnh, cuối cùng chiều nay anh ta cũng nghe ngóng được một chút tin tức rồi.
Quan trọng là, đây là một tin rất bất ngờ.
Anh ta nhanh chóng đem tin tức quay trở về, phòng thẩm tra của lão nhị tiến vào giai đoạn 2, đang nghỉ giữa giờ.
Vẻ cao quý và gương mặt sạch sẽ của người đàn ông đã biến mất từ lâu rồi, râu mọc ra từ bộ hàm sắc nhọn của nah ta, bộ rây màu lan nhạt khiến cho anh ta tăng thêm sự hốc hác và già dặn.
Tần Luật đang trông coi anh ta,ngồi trong phòng nghỉ, chống khủy tay lên đôi chân thon thả, không nói gì.
Lúc Qúy Tư Thần lao vào phòng, đã nhìn thấy như vậy rồi,anh ta vốn định nói tin này cho Tần Luật trước, hai anh em thương lượng đã, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Lão nhị, anh ta không nhẫn tâm, kích động lao đến nói, “ Phòng bệnh của cô ấy không thể vào được, tôi đã nghe ngóng thông tin của cô ấy ở khoa chấn thương…. Còn nghe ngóng được một tin nữa.”
“ Cậu muốn tôi sốt ruột mà chết hả? Đàn ông on trai gì mà cứ nói ấp a ấp úng.” Tần Luật nhướn mi.
Mặc Trầm đang im lặng ngồi trong bóng tối cũng ngước gương mặt sắc bén lên nhìn, Lục Mặc Trầm chống tay đứng lên, ánh mắt mệt mỏi, “ Có tin gì.”
“ Chính là….” Qúy Tư Thần gãi đầu, “ Chính là Vân Khanh, cô ấy có thai rồi.”
Lời còn chưa nói hết, cả căn phòng đã yên lặng.
Tần Luật nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Lục Mặc Trầm im lặng, rồi ại cuộn trào lên như sóng gió, sau đó lại trầm mặc như sương mù, trong đầu lóe lên lần cuối cùng đó, anh chắc chắn có dùng bao, lúc ở trong bồn tắm không bao lâu thì anh cũng đưa cô lên….rồi lại rất nồng nhiệt, thật ra thì anh cũng không chú ý đến chuyện bảo vệ này có bị sơ xuất ra ngoài hay không, bởi vì lúc đó anh đã cương quyết với cô không hề có bất cứ một chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Nhưng câu hỏi này chỉ vụt qua, rất nhiều chuyện đang hỗn loạn trong đôi mắt đen của anh.
Có thai rồi… cô ấy.
Đôi chân dài của người đàn ông dường như không đứng vững được nữa,hai chân duỗi thẳng, xương khớp cũng duỗi thẳng ra, tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, anh cắn chặt răng, xoay người lao ra bên ngoài.
“ Mặc Trầm!” Tần Luật hạ giọng gọi theo, bên ngoài phòng nghỉ có cảnh sát, cái tên điên này muốn làm gì đây?
“ Tôi phải đi tìm cô ấy.”
“ Cậu đang ở trong thời gian thẩm tra!”
“ thẩm tra cái con mẹ nó.” Anh hung hăng liếm môi, đi ra ngoài gặp ngay cảnh sát, lập tức đánh luôn.
“ Ôi trời, biết sớm thế này tôi đã không nói ra, trong mắt cậu không còn vương pháp nữa rồi hả!” Qúy Tư Thần vội vàng chạy đến, nhất thời sững người ra, không biết phải giúp bên nào bây giờ.
Chỉ khi nhận được cái nhìn khẩn cầu của người đàn ông, Qúy Tư Thần cắn chặt răng lao đến giúp, cơ thế cường tráng của anh ngay lập tức đối đầu với người cảnh sát.
Tần Luật cũng đã nhanh chóng bước ra, chạy thẳng ra bên ngoài sảnh cục cảnh sát, mở cửa phòng thẩm tra ra.
Lục Mặc Trầm lau khóe miệng còn chảy máu, càng lúc càng điên cuồng hơn, người dàn ông xông lên, ánh mắt cương quyết, nhấc chân ra đá lên đầu một người cảnh sát, “ Đắc tội rồi!”
Anh không cần chìa khóa mở còng tay nữa, hoàn toàn không để ý đến,áo sơ mi bay lên, đã chạy ra khỏi cục cảnh sát rồi, lấy tay đập vỡ cánh cửa của một chiếc xe, nhanh chóng ngồi vào.
Tư Thần ở phía sau lao ra, hét lớn, “ Cô ấy ở bệnh viện tuyến 2, lão tử giúp cậu vào đó rồi. Trên đường đến đó đừng có mà để bị tông chết đấy! Lý trí một chút đi lão nhị.”
Tiếng gầm như bay thẳng lên bầu trời, Tần Luật và Qúy Tư Thần đang bị giữ lại nhìn nhau, cả hai đều trông rất lo lắng và bất lực.
Ai mà biết, Vân Khanh có ý định gì?
Cái đầu nóng rực đó của anh, đã phát điên lên rồi, chỉ có hai người có thể gặp nhau, nói vài câu thôi đã là món quà trời cho rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.