Chương trước
Chương sau
Qúy Tư Thần cúp điện thoại của Tần Luật, đạp chân ga chạy hết tốc lực, lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát phía bên đó, trực tiếp hét lớn: “ Người ở bên đó đúng không?!”
Mấy người cảnh sát trông nom đang ăn cơm, trả lời, “ Qúy quân trưởng, người đã ngủ rồi, chúng tôi ở cửa canh gác.”
“ Đứng ở bên ngoài làm cái gì chứ? Mau vào trong xem cô ấy đi, nhanh lên!”
“ Nhưng….” Nữ cảnh sát không hiểu cho lắm, sao mà phía quân đội lại can thiệp đến chuyện một người đang bị bảo vệ?
“ Đừng có mà thắc mắc một cách chết tiệt như vậy nữa! Tôi còn mất nửa tiếng nữa mới đến nơi, màu vào trong tìm cô ấy đi!” Anh ta gần như gầm lên trong điện thoại, dọa cho mấy người cảnh sát không dám nói gì thêm.
Mấy người cảnh sát vứt hộp cơm trên tay xuống, vội vàng mở cửa vào, nữ cảnh sát lẩm bẩm, “ Cửa ban công và cửa bếp tôi đều đã khóa cả rồi, không gian có thể đi lại chỉ có phòng khách và phòng ngủ, có thể có chuyện gì được…..”
Nói rồi, cô ta đẩy cửa phòng ngủ, vừa đi vào một bước, cô ta sững người hai mắt mở to, “ Đội trưởng!”
Phía sau ba người cảnh sát nam cũng sững cả người ra, nhanh chóng bật đèn trong phòng lên…!
Người đàn ông canh ở lầu ba tòa nha, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trên lầu 5, tiếng bước chân vào phòng, anh ta nhanh chóng di chuyển….
Cố Trạm Vũ đánh rơi cả tàn thuốc, chạy nhanh lên lầu như một con báo.
Vừa mới chạy vào trong phòng khách, có một vài cảnh sát đang tràn vào trong phòng ngủ.
Cố Trạm Vũ xông vào bên trong phòng ngủ xem xem, ánh mắt vừa xẹt qua, anh ta thấy một bóng người đang lơ lửng trên không trung trước cửa ra ban công, ánh mắt anh ta như muốn nổ ra, môi run lên, “ Vân Khanh…”
Cái đồ phụ nữ chết tiệt.
Cái đồ phụ nữ chết tiệt kia!
Ánh mắt của Cố Trạm Vũ rung lên, anh ta dùng cả người đẩy cảnh sát ra, lao vào bên trong phòng.
Nếu không phải anh ta đã để ý từ lúc còn ở tòa án, lén lén đi theo xe cảnh sát, dùng mọi thủ đoạn để theo đến tận đây, cả một nửa ngày từ trưa đến tối anh ta đều trốn tránh, anh ta cảm thấy hôm nay cô có gì đó không bình thường.
Hóa ra là như thế này….
“ Em sao lại phải như thế này? Cái thế giới này không còn bất cứ gì để em ở lại hay sao?” Cố Trạm Vũ như gào lên, không quan tâm đến sự khống chế của cảnh sát, ánh mắt đỏ rực lên chạy đến bên cô, chân của cô đang lơ lửng giữa không chung, nữ cảnh sát cũng đã ôm lấy rồi, nhanh chóng đưa cô xuống dưới, Cố Trạm Vũ đứng lên ghế đẩu, cảm giác cả người lạnh toát run rẩy, tìm nút thắt ở dây lưng tháo ra đưa cô xuống.
Cô nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng nào.
Người bị nữ cảnh sát ôm lấy, sự dao động nặng nề của cơ thể khiến cho nữ cảnh sát chút nữa là ngã ra đất.
Cố Trạm Vũ nhíu mày, gương mặt tái nhợt nhanh chóng nhảy xuống đỡ lấy cô, đôi tay to lớn nhanh chóng đỡ lấy bụng dưới của cô!
Ba người họ đều ngã xuống đất.
Nữ cảnh sát xoay người đứng lên, nhanh chóng đưa tay lên mũi cô, “ Vẫn còn….vẫn còn thở!”
Cố Trạm Vũ để cô nằm xuống, nhanh chóng sờ khuôn mặt lạnh toát như băng của cô, trên cổ cô có một vết lằn đỏ lớn, anh ta nhất thời không dám động, nữ cảnh sát hét lớn: “ Hô hấp nhân tạo, để cô ấy thở lại được!”
Cố Trạm Vũ nhanh chóng mở miệng cô ra, nâng lấy cổ cô, cúi xuống hô hấp nhân tạo.
Cổ họng dần dần mở ra, không khí đi vào, không khí bên trong cơ thể cũng dần dần hoạt động lại, lúc sau ho ra mấy hồi.
Cố Trạm Vũ lau mặt cho cô, gương mặt tái nhợt như sương, nhìn cô đang ho khụ khụ, mi mắt yếu ớt đần dần mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.