Chương trước
Chương sau
“Cựu sĩ quan Wilson, xin hỏi ông đã nhìn thấy người phụ nữ đó bao giờ chưa?”
“ Chưa, chỉ biết đó là một người phụ nữ Trung Quốc, là sinh viên y của trường đại học Havard lớp 11”
Thẩm phán gật đầu, cho phép ông ta ngồi xuống, hỏi một nhân chứng khác, là một người phụ nữ da trắng, “ Thưa bà, xin mời nói ra chứng cứ của bà.”
“ Tôi là một người sống trong khu Queens ở thành phố New York, cũng chính là người hàng xóm mà người cảnh sát kia đã nhắc đến, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy vị tiên sinh kia đưa người phụ nữ Châu Á đó ra khỏi nhà, đó là lần có ấn tượng sâu sắc nhất,vị tiên sinh đây cầm chặt tay người phụ nữ chạy ra ngoài, tay hai người bọn họ nắm rắt chặt, như người yêu vậy, nhưng ba ngày sau, tôi thấy vị tiên sinh này vô cùng tức giận nắm tóc người phụ nữ quay về nhà, không biết bọn họ cãi nhau chuyện gì? Người phụ nữ rất đau khổ, có một lần tôi còn thấy cô ta đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tôi xin tôi giúp đỡ cô ta, sau đó, bụng của cô ta to lên, tôi đoán cô ta đã có thai rồi, nhưng hai tuần sau, lại không thấy có nữa….tiếp sau đó, rất lâu không hề thấy cô ta ra ngoài, trong vườn có một con chó thường xuyên kêu ầm lên, mỗi lần vị tiên sinh này đến, con chó còn xủa dữ dội hơn, có lần tôi thấy tò mò, đến gần hoa viên nhà bọn họ, nghe thấy tiếng phụ nữ khóc…..có có một lần vào nửa đêm, trong hoa viên có đậu hai chiếc xe, hình như có một người phụ nữ xuống xe, rất cao, sau khi cô gái kia bước vào thì có tiếng phụ nữ kêu một cách thảm thiết, tôi lúc đó muốn báo cảnh sát, nhưng tôi đã bị người phụ nữ cao ráo kia đe dọa, nhưng sau đó tôi đã không chịu được sự cắn rứt lương tâm của mình, tôi đã báo cảnh sát, nhưng vụ án không được thành lập. Sau đó 3 tháng sau, tôi tời khỏi nơi đó, lúc quay lại, căn nhà đó rất yên tĩnh, người phụ nữ đó không còn ở đấy nữa, nghe nói vị tiên sinh kia đã bị bắt đi, hình như là bị tâm thần phiên liệt…..tôi có gặp cô người phụ nữ đó rồi.”
“ Mời bà ngồi xuống,” Thẩm phán nói, sau đó giơ tay, “ Công tố viên, mời đưa ra hình ảnh của người bị hại cho hai vị nhân chứng đây xem.”
Sở công an giao lại những hình ảnh chụp lại cảnh bị giam giữu cho các nhân viên tư pháp, nhân viên tư pháp đã đưa cho người phụ nữ da trắng.
Người phụ nữ vừa nhìn một cái, liền chỉ tay vào tấm ảnh, “ Đúng rồi, chính là cô ta, cô gái tội nghiệp đó!”
Ở phía dưới nghe rõ tiếng bàn tán của người đến nghe xét sử.
Bởi vì càng ngày cáng có nhiều bức ảnh một người phụ nữ bị chiếu trên nàm hình, mặc dù mặt đã bị bôi mờ đi, nhưng người phụ nữ rất thê thảm, bị xích lại, thậm chí cả hình ảnh bị xâm hại cũng có.
Giang Thành Vũ nhíu mắt xem,nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ đeo kính râm ngồi bên cạnh, “ Hóa ra Thiên Dạ vẫn chưa đưa ra mấy hình ảnh khinh khủng kia? Thật sự rất đẹp, cơ thể, vị trí góc độ đều rất đẹp, Thiên Dạ có cái loại thái độ biến thái nào vậy, cô ta làm sao mà chụp được ra mấy tấm ảnh như thế này?”
“ A.” Đại sư tỷ lạnh lùng không tin, tiếp tục nhìn chằm chằm vào giữa phòng xét sử.
Lục Mặc Trầm nhìn màn hình vẫn chưa lộ ra mấy tấm ảnh thân mật, thậm chí đã có cả ảnh trên người cô bị đổ cả sáp nến, trong ánh mắt của anh là một sự đau khổ vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.