Chương trước
Chương sau
"Ba của mười bốn, xin chào Đại Lực Khí, chú đẹp trai quá đi!"
Lục Mặc Trầm đen mặt.
Vân Khanh ở bên cạnh, nở nụ cười, mở cửa, cô đi đến phòng ngủ của hai mẹ con, đồ đạc cũng rất quen thuộc, thu dọn một chút.
Tiểu Đào tử đã ăn xong bữa sáng, ra khỏi nhà cực kỳ vui vẻ, bình thường một người có phiền muộn trong lòng sẽ cực kỳ không vui.
Cô bé kia vẫn ôm cánh tay của cô nói nhỏ: "Dì Khanh Khanh, đây là chồng mới của dì sao? Nói cho con nghe chút tin tức đi! Tuy rất lạnh lùng, nhưng mà cũng giống như trong tưởng tượng của con nha..., có tiền, có tiền Tô Gia Ngọc sẽ không cần vất vả như thế."
Vân Khanh sờ mũi nhỏ của bé: "Con học xấu theo mười bốn đi, quỷ linh tinh, đừng có hâm mộ, con nhất định sẽ tìm được ba ba to lớn của con."
"Chỉ hy vọng đi, Tô Gia Ngọc giống như cũng đang vội tìm lại người đó, bởi vì bệnh tình của con."
"Tuổi con còn nhỏ không cần nghĩ lung tung như vậy." Vân Khanh cười gượng an ủi.
Lục Mặc Trầm ôm đứa nhỏ xuống lầu, Vân Khanh cầm vali để sau xe, xe chạy một chốc, Tiểu Đào Tử sau khi uống thuốc liền ngủ thiếp đi.
Khi đến Dự Viên, bởi vì đã thông báo trước, các bạn nhỏ vì bạn mà đến đã đến rất đông rồi, đều rất vui vẻ đang đợi ở cửa.
Vân Khanh ôm vào thì thở dài một tiếng, vì lý do sức khỏe nên nếu tiểu Đào Tử mà vui vẻ quá sẽ rất mệt.
Vân Khanh ôm bé lên lầu, muốn đặt con bé lên gường, nhưng không nghĩ tới con bé sẽ ôm lấy tay của cô, mơ hồ nói: "Dì Khanh Khanh, Tô Gia Ngọc đi công tác thật sao? Vì sao tim của tiểu Đào tử cứ rầm rầm vậy..."
Tim Vân Khanh lại đau, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của bé, đúng là quỷ linh tinh, cổ họng của cô cũng nghẹn lại: "Không có việc gì cả, dì đảm bảo không có việc gì hết."
Trong lòng trầm xuống, Vân Khanh kiểm kê vali của Tiểu Đào tử.
Lục Mặc Trầm ra sân hút thuốc, anh đã lâu rồi chưa nghỉ ngơi, dưới cằm có vài cọng râu còn mang theo một tia mệt mỏi, anh nói thẳng: "Bạn của A Luật chuyên về bên Nhi khoa sắp tới rồi, thiếu cái gì cũng chuẩn bị cái đó, con bé cần được chăm sóc đặc biệt và chữa bệnh, hôm nay có thể đến."
Anh đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, Vân Khanh ngẩng đầu: "Cảm ơn anh."
"Anh cũng có con." Ánh mắt của anh thâm thúy.
Giờ khắc này, là có người tình cảm, có một loại ôn nhu lạnh lùng nhưng khắc cốt ghi tâm.
Vân Khanh đi đến bênh cạnh anh, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào sống lưng của anh, nhớ tới tối hôm qua ngay lúc anh ở trong phòng xem băng theo dõi, sao đó lại lấy di động của cô so với di động Tô Gia Ngọc, không có cuộc thương lượng nào thành công được ghi lại, anh và phía cảnh sát luôn cãi nhau, do đó mới để cô đứng ngoài tránh hiềm nghi.
Vân Khanh biết trong lòng anh cứng rắn, là vì cô mà lo lắng, căng thẳng, nên mọi chuyện anh đều để cô đứng ở ngoài.
Nhưng bên phía Gia Ngọc...
Tuy là biết anh có cách phân thân, nhưng mà, chuyện của Gia Ngọc cũng đã đi hết đường, anh có quyền thế, cô thấp giọng có chút khó nói: "Lục, nếu chuyện của Gia Ngọc thuận tiện mà nói, còn phải xin anh nói hai câu, gây áp lực bên phía cảnh sát, không cần gây áp lực bên phía Bạch Vũ Linh đâu."
"Ừm." Giọng anh trầm xuống, :"Em không thể ra khỏi nhà, đừng tham gia vào chuyện này luôn, lúc này em cũng không thể giúp được gì, nếu biết em có trong chuyện này, phải biết rằng Bạch Vũ Linh sẽ càng hận em hơn!"
"Em biết." Vân Khanh mím mói, nhưng vẫn nói: "Đối với chuyện anh hoài nghi Giang Thành Vũ tối hôm qua có ở đó, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến, em nghĩ là..."
"Em không có khả năng tìm ra nha ta đâu! Cũng không có tác dụng gì đâu!" Lục Mặc Trầm sảng giọng nói: "Tất cả mọi chuyện nguy hiểm tối hôm qua, nếu không có chuyện của Quý Nhã Chi và Tô Gia Ngọc, em còn biết mọi chuyện sẽ như thế nào không! Vẫn chưa biết sao? Vậy là ai, bang phái vô lại nào, giết người không chớp mắt, cho dù bất cứ tình huống nào em cũng không được đi tìm anh ta, tự đưa mình vào miệng hổ, nghe thấy không?"
Không hề có đường cứu vãn, Vân Khanh biết, cô không dám cãi lời anh, cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, không thể gây phiền toái đến cho anh.
Cô cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, mình đã không thể ra ngoài, chẳng lẽ cũng chỉ có thể chờ vào động tĩnh bên phía cảnh sát thôi sao?
Lục Mặc Trầm xoay người, điện thoại vang lên, anh tiếp máy, là cảnh sát trưởng bên vụ kiện gọi tới, mày anh dựng lên, nghe thấy tâm đều trầm xuống, vội vã đi ra ngoài.
Vân Khanh ở phía sau gọi anh cũng không đáp lại, cứ như vậy mà đi? Làm sao đây?
Cô bị giam trong biệt thử, mãi đến giữa trưa, cô mới biết được chuyện gì đã xảy ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.