Chương trước
Chương sau
“Đồ đê tiện!” Bạch Vũ Linh nghiến răng nghiến lợi hét lên. Bà ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Gia Ngọc, thấy vết máu trên tay cô, Bạch Vũ Linh lao tới túm lấy tóc Tô Gia Ngọc đánh đấm vào người cô như một người điên: “Là mày làm con gái tao bị thương đúng không? Một lũ khốn nạn, tao giết chết chúng mày, chúng mày trả lại con gái cho tao, trả lại cháu trai cho tao, aaaa...”
Bà ta khóc không thành tiếng.
Vân Khanh cố gắng ôm lấy Tô Gia Ngọc bảo vệ cô, hiện trường hỗn loạn. Khiến cảnh sát mặc thường phục đứng canh ở một bên hành lang đi tới, “Làm gì vậy? Bình tĩnh một chút đi! Người nhà bệnh nhân buông tay ra trước. Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành điều tra sơ bộ những người có liên quan đến chuyện xảy ra ở câu lạc bộ đêm, xin hãy yên lặng chờ đợi cho đến khi ca mổ của bệnh nhân đã kết thúc!”
“Nếu Tiểu Nhã có mệnh hệ gì, tao sẽ khiến hai đứa chúng mày phải chôn cùng con tao!” Hai vị cảnh sát tiến đến kéo Bạch Vũ Linh ra xa.
Tô Gia Ngọc và Vân Khanh đầu tóc rối bù, chưa kịp chỉnh sửa lại tử tế thì Vân Khanh bị cảnh sát ngăn cách hai bước, cảnh sát bắt đầu tra hỏi Tô Gia Ngọc: “Bây giờ người nhà của nạn nhân đã đến rồi, Tô Gia Ngọc, cô có thể kể cho chúng tôi nghe về tình hình lúc đó được không? Đừng che giấu bất kỳ điều gì, điều này không có lợi cho cô đâu, cô hiểu chưa!”
Khóe miệng của Tô Gia Ngọc run rẩy, cô khàn giọng khóc: “Tôi cùng cô ấy phát sinh mâu thuẫn. Cô ấy vô tình bị tôi đẩy ngã xuống đất. Tôi phát hiện cô bị sẩy thai, tình trạng cơ thể không ổn định nên tôi lập tức sơ cứu cho cô ấy. Tóm lại, ta không hề cố ý làm hại cô ấy hoặc con cô ấy! Tôi thực sự không ...anh cảnh sát, anh hãy tin tôi ...”
Mặt cô tái nhợt cắt không còn giọt máu, cứ lặp đi lặp lại điều đó, van xin mọi người tin tưởng mình.
Vị cảnh sát vô cảm trước mọi thứ, nghiêm nghị nói: “Hiện tại, chúng tôi đã liên lạc với vị hôn phu của Quý Chỉ Nhã. Chúng tôi vừa kiểm tra số điện thoại của Quý Chỉ Nhã. Cuộc gọi cuối cùng được gọi cho vị hôn phu của cô ấy là ngay trước khi xảy ra vụ án. Khi bị nâng lên cáng mang đi cấp cứu, cô ấy vẫn giữ chặt điện thoại. Màn hình điện thoại vẫn hiện ở giao diện chính. Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa biết cô ấy còn liên lạc với ai nữa không. Bây giờ phải đợi đến khi vị hôn phu của cô ấy – anh Cố đến xác nhận...”
Trên hành lang, tiếng bước chân lại vang lên, rõ ràng và nặng nề.
Vân Khanh kinh ngạc nhìn sang, quả nhiên là Cố Trạm Vũ.
Anh ta mặc một bộ đồ màu xám bạc, nét mặt lạnh lùng và cau mày bước tới. Bạch Vũ Linh nhìn thấy anh ta thì khóc lóc kêu lên: “Trạm Vũ! Tiểu Nhã đã bị Vân Khanh hại rồi! Trạm Vũ ...”
Cố Trạm Vũ phớt lờ Bạch Vũ Linh, gật đầu. Ánh mắt tối tăm hướng về phía những người bên cạnh.
Anh ta nhìn thấy Tô Gia Ngọc và Vân Khanh, ánh mắt đen nhìn xoáy về phía Vân Khanh, cuối cùng mới nhìn lướt quá phòng phẫu thuật.
“Anh là Cố Trạm Vũ đúng không?” Cảnh sát lập tức bước tới.
Cố Trạm Vũ mím môi mỏng gật đầu: “Vị hôn thê của tôi gặp nạn sao?”
“Đúng vậy, đứa nhỏ đã được xác nhận là không giữ được, còn người mẹ vẫn đang được cấp cứu. Tôi e rằng tình hình không được khả quan cho lắm. Xin hỏi khi vị hôn thê gặp nạn anh đã ở đâu?”
“Tôi đang ở văn phòng.” Cố Trạm Vũ cau mày trả lời.
Vân Khanh kinh ngạc trợn mắt lên. Không đúng, chính mồm Quý Chỉ Nhã nói với cô là Cố Trạm Vũ đã đến câu lạc bộ đêm!
Cô lặng lẽ nhìn Cố Trạm Vũ.
Cảnh sát lại hỏi: “Lúc chín giờ năm phút, khi vị hôn thê của anh và cô Tô Gia Ngọc đây xảy ra tranh chấp, cô ấy đã gọi điện thoại cho anh. Có chuyện gì như thế này không?”
“Vâng, đúng thế.” Cố Trạm Vũ mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại ra: “Chín giờ năm phút.”
“Cô ấy đã nói gì?”
Cố Trạm Vũ đưa tay sờ lên lông mày, suy tư nói: “Khi gọi cho tôi, giọng nói của cô ấy rất vội vàng lo lắng. Cô ấy nói rằng muốn tôi tới cứu cô ấy, nhưng sau đó cuộc gọi bị cắt đứt. Tôi lập tức chạy ra khỏi công ty để tìm xem cô ấy ở đâu. Điều này khiến tôi tốn chút thời gian, nhưng tôi không ngờ rằng, đã có chuyện xảy ra với cô ấy.”
“Cố Trạm Vũ.” Vân Khanh cau mày gọi hắn.
Cố Trạm Vũ liếc sang, cảnh sát vẫn đang hỏi anh ta một vài điều. Cố Trạm Vũ lần lượt trả lời từng câu một, Vân Khanh nhẫn nhịn lo lắng đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Khi cảnh sát hỏi xong đi ra cách đó không xa để thảo luận về vụ án, Vân Khanh lập tức bước tới gần, nhìn xung quanh một vòng, rồi túm lấy tay áo sơ mi của Cố Trạm Vũ kéo anh ta đi vài bước.
Cố Trạm Vũ để mặc cô kéo mình, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, ánh mắt anh rất bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.