Chương trước
Chương sau
Quý Tư Thần khịt mũi “Lão Nhị, cậu đa nghi quá rồi. Chúng ta chỉ cần trông coi kỹ càng tên giám đốc quản lý xây dựng cặn bã này thôi. Hắn còn đang ở trong phòng thẩm vấn, không thể liên lạc với bên ngoài được đâu. Cho nên, cậu chỉ cần chờ vụ án này nhanh chóng tiến hành xét xử đưa ra phán quyết là được. Có lẽ Giang Thành Vũ không có động tĩnh gì, bởi vì anh ta không thể làm gì được nữa. Dẫu sao, người nhà của giám đốc quản lý xây dựng cũng đang nằm trong tay chúng ta mà!”
Ánh mắt của Lục Mặc Trầm âm trầm, tiếp tục lạnh lùng nói: “A Quan, cậu liên hệ lại với Thanh Diệp, tiếp tục tìm kiếm người nhà của những công nhân biến mất. Tôi dám khẳng định chính Giang Thành Vũ đã sai khiến bọn họ. Đây vẫn là nhân tốt không ổn định trong ván bài của chúng ta, không biết tiếp theo anh ta sẽ ra lá bài gì!”
“Vâng, Lục tổng, Thẩm thiếu gia nói rằng có vẻ như anh ấy đã phát hiện ra một vài manh mối về người nhà của công nhân mất tích rồi, anh ấy vẫn đang lần theo dấu vết họ để lại!”
Quý Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Tình thế sắp bị chúng ta lật ngược trở lại rồi. Lão nhị, cậu cố dùng mỹ nam kế thám thính tình hình từ Thiên Dạ nhé, ha ha!”
Lục Mặc Trầm trầm giọng hỏi: “Tôi khiến cậu chọn vị trí để ám sát. Cậu làm ăn tử tế một chút. Chết tiệt! Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
“Đm……”
...
Vân Khanh đến câu lạc bộ đêm vào khoảng bảy giờ tối, cô đeo kính râm và mặc quần áo rất thời trang, hoàn toàn khác với ngày hôm trước. Nhân viên bảo vệ ở cửa liếc mắt nhìn cô một chút liền thả cô đi vào.
Sau khi bước vào, Vân Khanh đứng ở hành lang gọi điện thoại cho Tô Gia Ngọc.
Cô gọi vài cuộc cũng không thấy có ai nhấc máy, có thể là đang bận bán rượu chăng, hay là cậu ấy bị Giang Thành Vũ gọi đi mất rồi?
Vân Khanh tháo kính râm xuống, chọn một cái bàn ngồi xuống rồi qua loa thanh toán, để tránh tình trạng một lúc nữa bị nhân viên quán dò hỏi linh tinh.
Sau đó, cô đi dọc theo hành lang hướng về phía trong có loạt phòng VIP để tìm Gia Ngọc. Khi cô vừa rẽ vào trong góc, thì đột nhiên một cánh cửa mở ra trước mặt cô. Sau đó, có cỗ lực lượng kéo lấy tay áo của cô từ phía sau!
Vân Khanh hơi giật mình một chút, rồi lập tức cảnh giác nhíu mày quay đầu lại. Cô còn chưa kịp hỏi là ai thì đã nhìn rõ người phía sau.
Vân Khanh dừng lại, sau đó trở mặt lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi cô đấy, tại sao cô lại ở đây?” Quý Chỉ Nhã nắm lấy cổ tay của Vân Khanh ngăn cô rời đi, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt cô ta.
Vân Khanh nghĩ đúng là trái đất tròn, vào đến đây rồi mà cũng vẫn có thể gặp người này. Không phải cô ta đang có bầu sao, tại sao lại đến chỗ như thế này?
Đã bao nhiêu lâu cô không gặp cô ta rồi, muốn nước sông không phạm nước giếng mà cũng không được sao?
Cô hất nhẹ tay Quý Chi Nhã ra, tiếp tục đi về phía trước. Cô không muốn dây dưa với loại người chuyên xoi mói bới móc như cô ta.
“Cô đứng lại đó! Vân Khanh!” Quý Chỉ Nhã lại không được như ý thì dây dưa không bỏ. Bây giờ, cô ta mặc quần áo rộng rãi có thể thấy rõ bụng dưới, đi lại khó khăn mà còn bước nhanh về phía cô: “Loại gái điếm rẻ tiền bên ngoài biểu hiện một kiểu, trong lòng lại nghĩ một kiểu khác như cô, thật là ghê tởm. Vừa mới ở cùng Lục Mặc Trầm vài ngày, đã bắt đầu đến câu lạc bộ đêm để mua vui à! Hay là cô biết tối nay Trạm Vũ ở đây nên cố ý đến để gặp anh ấy?”
Cố Trạm Vũ ở đây sao? Vân Khanh nhíu mày, cô không hề biết. Sau đó cô nghĩ, chẳng lẽ anh ta đi cùng Giang Thành Vũ sao?
“Tôi không biết anh ta đang ở đây, và tôi không có hứng thú muốn biết. Việc này cũng giống như khi tôi đánh rơi một đồng tiền vào bãi phân vậy, cô có nghĩ rằng tôi sẽ nhặt lại nó không? Một vấn đề đơn giản như vậy, tại sao cô cứ cố tình không muốn hiểu thế? Nếu muốn tìm người để ăn vạ thì cô tìm nhầm người rồi, đừng làm phiền tôi!” Vân Khanh lạnh lùng nói, cô bị làm phiền đến phát bực.
“Cô đang mắng ai hả! Đồ đê tiện! Tất cả đều là do cô. Bây giờ Trạm Vũ toàn làm những việc điên rồ, bạn bè người thân xa lánh, xích mích với ông nội. Anh ấy nói muốn đoạt lại cô từ tay của Lục Mặc Trầm. Chẳng phải cô đến đây để quyến rũ anh ấy sao? Nếu không thì tại sao hôm nay đột nhiên anh ấy muốn đến câu lạc bộ đêm chứ? Hừ! Vân Khanh, sức chiến đấu của Thiên Dạ như thế nào? Cô không đấu lại cô ta, cho nên cô định quay lại với Trạm Vũ đúng không? Lục Mặc Trầm và Thiên Dạ là mối tình đầu của nhau, họ đã từng yêu nhau điên cuồng. Chỉ cần Thiên Dạ hất ngón tay một cái thì cô chỉ có nước đứng sang một bên thôi! Cô không biết đúng không? Trước khi tôi đến đây, tôi đã nhìn thấy Thiên Dạ và Lục Mặc Trầm đang ăn tối với nhau trong nhà hàng đấy!”
Thấy sắc mặt của Vân Khanh hơi căng lại, Quý Chỉ Nhã càng thêm tự đắc, nhướng mày nói: “Bực mình đúng không? Cô đoán xem khoảng mấy ngày nữa thì Thiên Dạ có thể kéo Lục Mặc Trầm lên giường hả? Tôi thấy họ cười nói và ăn uống vui vẻ như vậy, Thiên Dạ đúng là biết cách quyến rũ đàn ông, lời nói và việc làm thân mật như vậy, còn đôi chân dưới gầm bàn nữa chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.