Chương trước
Chương sau
"Anh coi thường tôi tuổi cao, không xứng điều hành giang sơn Lục Thị sao?! Một quyết định thôi mà cũng không làm được sao?" Ông cụ Lục tức giận.
Lục Mặc Trầm vô cảm, "Bố nói những lời chọc tức nhau này là có ý gì?"
“Ý gì?” Ông cụ Lục chống nạng đứng lên, mặt đối mặt nhìn anh, chỉ vào người con trai này, “Tôi muốn anh nhớ Lục Thị vẫn do tôi làm chủ! Hay là các Lục gia to lớn này vẫn do tôi chấn giữ! Ai một lòng với nah tôi đều biết, tôi vẫn chưa hồ đồ đâu! Anh hận tôi năm đó không quan tâm đến anh, nỗi hận này đến bây giờ anh vẫn chôn chặt trong lòng, anh tưởng không biết sao? Mẹ anh vốn đâu có quật cường như vậy? Lúc bà ta còn trẻ tôi đã đối xử tệ với bà ấy, nhưng bà ấy vẫn nghe theo tôi. Kể từ khi bà ấy tỉnh dậy lại bị anh tự tiện cách ly trong viện điều dưỡng, ông được phép, bây giờ bà ấy không gặp được tôi không phải là chủ ý của anh sao ?! Từ nhỏ tính cách của anh đã vô cùng tàn nhẫn , lạnh lùng tận xương cốt, lúc đó Nhu Hi cướp một chút đồ của Phẩm Viện thì anh lại có thể chạy đến trường của nó để đánh nó một trận, thầy bói nói anh là Thiên Sát Cô Tinh, tôi thấy rất đúng! Anh bày mưu lập kế, sau nhiều năm quy về nước, anh muốn chiếm lấy cái gì?”
Hồi ức, tuổi thơ, sau khi trưởng thành, đan xen vào nhau, đan xen vào khuôn mặt già nua nhăn nheo trước mặt.
Hồ nước đen tĩnh lặng ở đáy mắt mắt Lục Mặc Trầm bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.
Anh chậm rãi liếm môi dưới, nụ cười mang theo sự tàn nhẫn, "Bố, bố nói thử tôi muốn làm cái gì?"
Ông cụ Lục đột nhiên túm lấy cổ áo của Lục Mặc Trầm, thân hình thấp bé vẫn còn khỏe mạnh, tình thân trong mắt đều biến thành sự lạnh lẽo, mang theo sự sắc bén, Anh về nước, một năm gần đây, anh lấy người của Thịnh Thế thay cho người của Lục Thị, đổi từng người một trong một phạm vi nhỏ, sau đó, họ dần dần kiểm soát quản lý cấp cao của Lục Thị, rồi sau đps lại lợi dụng việc Nhu Hi nhận tổ quy tông để ép tôi giao vị trí tổng giám đốc cho anh.Trong những tháng gần đây, anh đã chuyển giao tài sản cốt lõi, công nghệ cốt lõi và nhân mạch cốt lõi của Lục Thị! Lại còn rót các dự án của Lục Thị vào Thịnh Thế, muốn móc rỗng Lục Thị sap? Anh cho rằng tôi không quản lí Lục Thị thì sẽ không biết gì sao? Anh muốn làm gì? Lục Mặc Trầm, anh muốn tư lệnh quân khu là tôi này ngã xuống sao, anh như thế là đnag muốn giết chết bố của anh đấy! Lòng lang dạ thú, ngông cuồng đến tột đỉnh. Dù tôi có thế nào cũng là người sinh ra con sói mắt trắng là anh! Bây giờ anh làm như vậy với tôi, tước đi quyền lực của tôi, bức chết tôi, tôi không đưa Trạm Vũ vào Lục Thị, không đưa Nhu Hi về bên cạnh mình thì sau này tôi phải làm sao đây? Hai mẹ con bọn họ còn trung thành thành thựuc hơn anh nhiều!"
“À, cho nên chẳng phải ông luôn thiên vị phụ nữ bên ngoài sinh con cho ông sao?” Lục Mặc Trầm bình tĩnh, thản nhiên cười.
Nhưng đáy mắt của anh lại giống như băng tuyết vạn ănm dần dần cuồn cuộn lên, từng đợt từng đợt ngưng tụ thành băng giá, anh cúi đầu nhìn xuống người đàn ông già nua này, cái người đàn ông đã già rồi lại còn muốn nắm giữ tất cả mọi thứ.
"Khi ông còn trẻ ông đối xử với mẹ tôi như thế nào, bây giờ tôi đối xử với ông như thế đấy, đây là đạo lý công bằng vô cùng hiển nhiên.”
Lục Mặc Trầm hất tay ông cụ Lục ra, phủi phủi bộ tay trang không bị nhăn, giọng nói của anh càng bình tĩnh, sự thật càng thêm tàn khốc, "Mẹ tôi hôn mê hơn mười năm, lúc đó là ai đẩy bà ấy? Ông giấu diếm che chở không chịu nói, người đàn ông như ông, dựa vào cái gì mà khi đến tuổi già ông lại muốn có con cái đầy nhà rồi muốn có được thế giới? Ông như thế này, xứng đáng cô độc đến già nhất.”
Câu cuối cùng, từng chữ từng chữ.
Ánh mắt như đao, ẩn trong từng câu từng chữ, đủ để gây chấn động.
Ánh mắt ông cụ Lục hung hăng nhảy lên, hơi thở chìm xuống đáy vực, "Tôi đã không nhìn lầm, mày là một tên phản nghịch, đến để diệt Lục gia của tao, giết Lục Chấn Thiên của tao! Mày đối xử tàn nhẫn với bố mày như vậy, mày không bị quả báo à? Lục Mặc Trầm, mày sẽ không được như ý nguyện đâu, chủ tịch của Lục Thị vẫn là tao, tao sẽ giao Lục Thị cho Tiểu Vũ, nâng đỡ nó! Mày sẽ không lấy được một phần nào đâu. Mày muốn đục rỗng Lục Thị ư, không có cửa đâu!”
"Lục Thị vốn dĩ ban đầu không phải họ Lục! Ông đã quên mất trước kia nó là họ Ôn rồi à." Lục Mặc Trầm lạnh khốc đến tận đáy mắt, "Tính cảm tối với Lục Thị có lẽ còn nhiều hơn cả ông. Ông cho rằng cái dự án nước ngoài này sẽ cứu vãn được ông, khiến Lục Thị chầu trời ư?”
Lục Mặc Trầm nheo mắt cười, chậm rãi cười nghiêm khắc, vô cùng nhạt nhẽo, "Ông muốn dựa vào dự án nước ngoài này để lấy lại Lục Thị khỏi tay tôi à, thành toàn cho hai mẹ con mà ông thiên vị sao, Daveli vừa rồi, cô ta là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.