Chương trước
Chương sau
Cùng bay ra với hai đứa còn có thêm một con chó lớn.
Vân Khanh xuống xe đi được vài bước thì cô bị sà vào người phải lùi vài bước.
"Tiểu Vân Vân, nói thật, dì đi công tác có hai ngày mà con cảm thấy như hai tháng vậy."
"Con biết Tiểu Vân Vân sẽ mang quà về mà, con mong chờ nó cả ngày hôm nay này đó!"
“Gâu, gâu.” Bát ca cũng thè lưỡi haha, không biết đang nói về cái gì.
Lúc này, người đàn ông bị bỏ lại hoàn toàn có chọn lọc: "..."
Ý anh là gì? Cây nạng lớn như vậy mà bọn nhóc không thấy? Con cái mình khổ cực đẻ ra nuôi lớn, cô mới ở đây mấy ngày, liền có thể hoàn toàn xem nhẹ tới sự tồn tại của anh? !
Sau khi ho vài cái, cuối cùng Bát Ca cũng phát hiện ra sự tồn tại của anh, gâu gâu lắc đuôi hai cái với anh.
Loading...
Nhưng không có sau đó….
Vân Khanh ngồi xổm xuống, nhìn bọn nhóc nhịp nhàng mở gói quà, cô cũng hơi buồn cười, "Vội như vậy sao, nói trước nhé, dì không mua cái gì đặc biệt tốt cả."
Cô mở hộp quà, "Đây là đàn điện tử đồ chơi, đây là một cây bút máy, đây, xem các con muốn cái nào?"
Vẻ mặt của hai bánh bao nhỏ thay đổi một cái, rồi bốn mắt đen láy nhìn nhau.
Động tác của Mười Bốn rất nhanh, cướp được cây bút má, "Ahaha, em muốn cái này, bé cưng thích học và viết chữ! Cát Cát là đồ ăn hại, Cát Cát sẽ chơi piano."
Ngón tay mập mạp Mười Ba chọc chọc vào cái đàn điện tử vô cùng low này, trên đó phản chiếu màu vàng nhạt của con ong.. Nó phát ra một âm tiết duy nhất, và một giọng nữ thông báo: Đinh đing đang, bạn nhỏ thật giỏi, thêm một cái nữa nào.
Mười Ba: "……"
Có phải Tiểu Vân Vân nghĩ rằng chỉ số IQ của mình là số âm không?
Trời có nước mắt, Mười Ba ôm khư khư tài hoa dồi dào của mình trong đau khổ, dù học không giởi nhưng piano, violon, Taekwondo và lắp ráp cách mô hình máy móc cậu cũng rất cừ có được không!
Nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười vui vẻ nhận lấy món quà này, dù sao đó cũng là tình yêu của người phụ nữ cậu thích.
"Cảm ơn dì, Tiểu Vân Vân, cháu rất thích."
“Thật sao?” Vân Khanh tưởng là thật, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông nói cô không biết chọn quà.
Khi cô vừa quay đầu lại thì hình như hai bánh bao nhỏ mới nhận thức được sự tồn tại của ba ba đại nhân.
Người đàn ông uy nghiêm lạnh lùng đứng ở đó, khí áp trên người rất thấp.
Hai đứa nhóc mỗi đứa tự cầm quà của mình cười nói: "Lão Lục, bố cũng về rồi à?"
"Ồ, bố cũng đi công tác về rồi."
Giọng điệu này, so với giọng điệu vui vẻ khi gọi Tiểu Vân Vân Tiểu trước đó khiến cho Lục Mặc Trầm cảm nhận được sự lạnh ấm của nhân gian.
Sau đó, cũng không còn sau đó nữa ... bọn nhóc vui vẻ cầm đồ chơi, nắm tay người phụ nữ vui vẻ bước vào nhà.
Lục Mặc Trầm vứt nạng trong tay, cố ý ném tới trước mặt bọn họ, uy nghiêm lạnh lùng nói: "Bố bị thương, các con không thấy sao?"
Vân Khanh có thể thấy được anh đang tức giận, loại giấm gì anh cũng thích ăn hết, ăn giấm của bọn nhóc, quay sang cái hoàn cảnh khác lại ăn của cô.
Cô tốt bụnh cầm nạng lên, cúi đầu nói với con trai và con gái: "Bố con bị tai nạn xe, chân bị thương rồi, các con qua đỡ bố một chút đi, nói mấy câu dỗ dành bố đi."
"Ồ, con thấy bố bị thương rồi."
"Con cũng thấy rồi."
Vân Khanh cảm thấy kì lạ với phản ứng siêu bình tĩnh của hai đứa nhóc, "Sao các con lại không có phản ứng gì hết vậy?"
"Lão Lục là sĩ quan, là siêu nhân đột biến. Lúc trước thường nhìn thấy bố bị thương, nhưng bố vẫn không xử lí gì cả, sau đó bản thân vẫn rất ổn. Chẳng lẽ bố sẽ thành người què sao?" Mười Bốn nghiêm túc hỏi.
"Uh, sẽ không."
Mười Ba uể oải nâng cái bụng nhỏ lên, "Vậy còn lo lắng gì chứ, không phải bố thường nói nam nhân đại trượng phu có máu có thịt không có nước mắt sao! Bố đừng làm bộ làm tịch để cầu xin thương xót gì hết á! Đây không phải là chuyện mà đại trượng phu nên làm! Bố đã dạy con vậy đó."
Người đàn ông nào đó từng giáo dục một cách nghiêm khắc, bây giờ bị gậy ông đập lưng ông: “…”
Vân Khanh nhìn sắc mặt của anh đen như đáy nồi, cô cũng nín cười.
Suy cho cùng, đây cũng là chuyện tốt, trong lòng bọn trẻ, anh là một tồn tại mạnh mẽ không có gì có thể đánh bại.
Cả nhóm người vào cửa, A Thẩm đã chuẩn bị xong bữa tối, A Thẩm thấy Lục Mặc Trầm bị thương thì tỏ ra vô cùng lo lắng.
Điều này khiến cho vẻ mặt âm trầm người đàn ông vừa nãy bị cho ra rìa dịu hơn một chút.
Vân Khanh chăm sóc anh, múc canh cá cho anh, lại thêm rau, anh không hề động đậy, cô chỉ ngồi bên cạnh hầu hạ anh, chờ đợi ăn gần xong rồi mới bắt đầu ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.