Chương trước
Chương sau
Xem xong phim, lúc đi ra khỏi phòng chiếu phim không ngờ Cố Trạm Vũ lại ở cùng phòng với họ.
Qúy Chỉ Nhã mặc quần rộng thùng thình, yểu điệu gọi Cố Trạm Vũ.
Vân Khanh nghe thấy, quay đầu theo phản xạ.
Cố Trạm Vũ đi ra từ trong bóng tối, nhìn thấy cô, ngơ ngẩn, ánh mắt dần trở nên sâu hơn.
Vân Khanh lùi về phía sau, thấy Qúy Chỉ Nhã đi tới khoác tay Cố Trạm Vũ.
Cố Trạm Vũ buông tay ra, ánh mắt không dời Vân Khanh.
Qúy Chỉ Nhã nhìn hai người đối diện, sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng có vẻ sắp nổi giận.
Lục Mặc Trầm lạnh lùng chen vào giữa.
“…”
Loading...
Tầm mắt Vân Khanh dời đi, ngay lập tức đi ra ngoài.
Cửa ra rất nhỏ, bốn người đi song song phải chen chúc. Lục Mặc Trầm nhìn thấy Vân Khanh bị đụng trúng thì giữ cô lại nhưng lại chạm phải Qúy Chỉ Nhã.
Qúy Chỉ Nhã kêu đau, “Á! Trạm Vũ… Lục Mặc Trầm anh thật không có đạo đức, không biết nhường cho phụ nữ đang mang thai sao? Anh đừng dùng cái vẻ cao quý đó coi thường người khác, hừ, Trạm Vũ mỗi phút có thể kêu gọi được 50 vạn tiền đầu tư, ông lão tán thưởng anh ấy không hết, cái sản nghiệp hoang đường của anh cứ cẩn thận đấy…”
Lục Mặc Trầm quay đầu, Qúy Chỉ Nhã sợ đến sững người.
Còn muốn mắng? Cô Trạm Vũ dùng ánh mắt lạnh như băng quát cô ta.
Lục Mặc Trầm hoàn toàn không để ý, ung dung dắt Vân Khanh rời đi.
Cố Trạm Vũ tức giận giơ tay tát, “Cô đúng là ngu ngốc! Ai cho cô nói những lời này hả!”
Qúy Chỉ Nhã bị đánh đến ngu người, sờ sờ khuôn mặt, vừa sợ hãi vừa sửng sốt nhìn anh ta, vừa khóc vừa nói, “Tại sao không thể nói?”

Ra đến bên ngoài, Vân Khanh thuận miệng hỏi, “50 vạn gì cơ?”
Lục Mặc Trầm híp mắt cười, “Anh cũng vừa mới biết.”
“Cố Trạm Vũ, anh ta định làm gì?”
Lục Mặc Trầm lườm cô, “Hai câu đều không rời chồng cũ, ở trước mặt anh mà em cũng công khai quan tâm người ta sao?”
Giọng nói nặng nề.
Vân Khanh sửng sốt, “Em thuận miệng hỏi thôi.”
“Thuận miệng thì hỏi anh ta, sao em không hỏi anh xem phim có vui không?”
“…”
“Anh xem phim có vui không, chủ tịch Lục?”
“Không vui.”
“…”
Cô chỉ muốn trước khi Cố Trạm Vũ Liên Lạc, hỏi nhiều một cậu, như vậy thì…
Vân Khanh ngậm miệng
Cô muốn về nhà trọ mới, nhưng Lục Mặc Trầm lại trực tiếp đưa cô về Dự Viên.
Buối tối, sau khi tắm xong anh đến phòng cô, có chút ham muốn với cô.
Vân Khanh không chịu, “Tối qua đã làm rồi mà.”
“Nam nữ yêu đương mỗi ngày làm ít nhất một lần, em không biết sao?” Con ngươi anh trở nên mê hoặc, hôn vào chỗ nhạy cảm của cô.
Vân Khanh cạn lời, “Ai nói ra cái loại đạo lý đó vậy?”
“Anh nói đó!” Anh tiến vào.
Cuối cùng Vân Khanh đấu tranh, “Không được, em chưa mua cái đó.”
“Cái đó?” Con ngươi anh sâu thẳm u tối, lúc này lý trí còn lại không nhiều, lúc sau mới phản ứng lại, “Em đang trong kỳ an toàn, không bằng, sinh một đứa cũng tốt…”
Vân Khanh hốt hoảng, rơi vào mê man.
Ý thức đã tỉnh táo lại, cô hơi để ý đến bức ảnh của anh, tối qua không dùng đồ trong nhà vệ sinh, hôm nay cô muốn dùng.
Anh lại nói cái gì, sinh một đứa, là anh nhất thời bồng bột hay là đã suy nghĩ kỹ rồi?
Cô căng thẳng, bị anh lăn qua lộn lại một hồi vẫn không chịu, dù sao cũng từng là quân nhân, thể trạng, sức khỏe, tốc độ đều rất mạnh, cô không chịu nổi.
Hai người đi tắm, ngủ chung giường.
Thời gian trôi qua, Vân Khanh theo bản năng nhìn điện thoại di động.
Liệu sẽ giống đêm qua có bưu phẩm gợi ý chứ?
Kết quả không có.
Cô buông sự hốt hoảng trong lòng xuống, chìm vào giấc ngủ, gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh, ngủ rất sâu.
Ngày thứ hai Lục Mặc Trầm đi làm rất sớm, hình như hơn năm giờ đã đi rồi, công ty có việc gì gấp nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.