Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên rồi, đây là lần đầu tiên ông Lục đi xem phim đó! Là người con gái của cha, tiểu tình nhân kiếp trước của cha, con cũng là lần đầu tiên cùng cha hẹn hò, mặc đẹp cũng không sai. À, dì Vân Vân, dì mau dạy con cách đánh má quả táo đi, con muốn trang điểm thật xinh đẹp!”
“…” Vân Khanh vô tình nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, bên trong có phấn má, son môi, phấn mắt, muốn gì có đó, đầy đủ cả.
Trái ngược là, bên ngoài hộp lại là những hoa văn trẻ con đáng yêu.
Mười Bốn khoe: “Đây là hộp trang điểm của con, xin ông Lục rất lâu cha mới đồng ý để A Quan dẫn con đi mua, con còn tặng Tiểu Đào một hộp.”
Vân Khanh nhìn cái hộp lớn màu hồng mà cảm thán.
Là một bà cô 25 tuổi, cô còn không có hộp trang điểm đấy.
Đáng yêu đến không chịu nổi.
Cô xem thành phần ghi bên ngoài hộp, không có chất hóa học và chất phụ gia, là đồ chơi dành cho trẻ con.
Mười Bốn kéo cô ngồi xuống ghế, trên đôi môi hồng nhạt nở nụ cười, vừa cười vừa chỉ, “Cái này có phải dùng để đánh má quả táo không ạ?”
Loading...
Vân Khanh không nhịn được bật cười, “Con muốn màu gì nào?”
“Màu hồng, mắt cũng muốn màu hồng!”
Mười Ba ở bên cạnh nhìn không hiểu, lăn qua lộn lại, “Màu hồng cái quỷ gì chứ, con gái đúng là phiền phức, hừ”
Vân Khanh và bé gái đồng thời liếc mắt nhìn Cát Cát, không thèm quan tâm.
A Thẩm nhận một cuộc điện thoại, “Ngài chờ một chút, họ đang trang điểm ạ.”
Dù sao Vân Khanh cũng không phải là Hạ Thủy Thủy quanh năm xinh đẹp ở hộp đêm, trang điểm chỉ là tùy tay tô vẽ, kỹ thuật trang điểm của cô khá vụng về.
Trang điểm mắt cũng phải tô tô vẽ vẽ ba bốn lần mới vừa ý bé con.
Điện thoại lại đổ chuông, A Thẩm lại nghe máy, “Thật sự rất nhanh, ngài…”
Vân Khanh nhìn sắc trời bên ngoài, nắng chiều nhẹ rơi xuống cảnh vật, đã trễ không ít thời gian.
Cô vội vàng bế bé con đi rửa tay, rửa tay xong vội vã cầm túi đi giày, xuất phát.
Người đàn ông cao to mặc sơ mi trắng quần tây đen đang đứng ở cổng, rõ ràng vừa mới từ hầm để xe đi lên.
Sắc mặt anh hơi lạnh, nhìn về phía Vân Khanh: “Em nói xem con gái các em có phiền phức không, anh ngồi trong xe đợi nửa tiếng đồng hồ, mà em trang điểm kiểu gì mà như không trang điểm vậy? Không có quan niệm về thời gian.”
Vân Khanh bị nói đến mơ hồ, nghẹn lời, không muốn đáp lại anh, cô chỉ vào đứa trẻ bên chân.
“Ông Lục! Là con, cha xem con có xinh không!” Mười Bốn lạch bạch chạy tới.
Lục Mặc Trầm co chân, cúi đầu nhìn khuôn mặt toàn màu hồng, gương mặt anh tú biến sắc, “Ai vẽ cho con đây, như quỷ vậy.”
Vân Khanh tức giận, giơ tay lên.
Hai bên thái dương Lục Mặc Trầm giật một cái, lập tức ngậm miệng.
Mười Bốn bị chê, không vui, chạy vọt vào thang máy, “Không biết thưởng thức, không cho cha xem nữa, hừ!”
Vân Khanh chạy lại muốn ôm bé con, anh cũng bế con trai lên, bước chân dài theo sau, vào thang máy.
Đèn trong thang máy rất sáng, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt không thay đổi, “Sao em không trang điểm, chăm chút bản thân một chút, tốt xấu gì cũng là ra ngoài cùng anh.”
Vân Khanh nhìn số trên thang máy, không nhìn anh.
Thang máy mở cửa, cô dắt hai đứa nhỏ ra ngoài mới quay đầu nhỏ giọng buông một câu, “Anh cho rằng anh là ai.”
Lục Mặc Trầm: “…”
Nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của cô, sắc mặt anh đen lại.

Trước tiên đến khách sạn Crown ăn cơm, Lục Mặc Trầm đã đặt sẵn phòng ăn Thạch Anh ở đó.
Bọn trẻ thích thú.
Vân Khanh chăm sóc 2 con quỷ nghịch ngợm hơi mệt. Còn cái người kia thì như ông lớn, cứ ngồi một bên cao quý dùng bữa, cũng không giúp cô một chút.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, người hai đứa quỷ nhỏ kia cũng ướt sũng mồ hôi.
Bản thân Vân Khanh không chú ý đến việc ăn uống, lấy khăn lau mặt cho bé con, lớp trang điểm với đủ loại sắc màu cũng theo đó trôi sạch.
Lục Mặc Trầm mím môi nhìn, còn châm chọc một câu, “Ai bảo em chiều con bé làm loạn chứ, giờ lau sạch đi cũng phiền phức.”
Vân Khanh bực bội trong lòng, lập tức đưa khăn và con gái vào ngực anh, “Người ta là vì đi hẹn hò với anh nên mới trang điểm đấy, nói anh là đồ cổ hủ, chưa từng đi xem phim. Con bé đã tức giận cả một buổi tối rồi, anh chăm sóc tốt cho tiểu tình nhân kiếp trước của anh đi.”
Lục Mặc Trầm bị bất ngờ không kịp chuẩn bị ôm cô con gái đang bĩu môi vào lòng, liếm môi mỏng, “Sao lại tiểu tình nhân kiếp trước của anh, không phải là em tạo ra sao?”
Vân Khanh không để ý, quay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Đúng tám giờ, có mặt trước rạp chiếu phim.
A Quan đã chờ ở đó, đưa bốn chiếc vé ra, còn đưa cho Vân Khanh một hộp bánh crepe xoài ngàn lớp, “Chủ tịch Lục bảo tôi mua, cô Vân ăn tối chưa no có phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.