Chương trước
Chương sau
“Huống chi, chẳng lẽ em không thích anh sao?”
Trong phút chốc cô mở mắt, nhìn sâu vào khuôn mặt như được điêu khắc của anh, khuôn mặt hiện tại khiến cô trầm mê.
Trái tim bắt đầu dao động, nhảy lên nhanh và dữ dội, nhấp nhô lên xuống tựa như sóng biển, đánh tan phần lý trí lạnh lùng của cô.
Cuối cùng cô thấp giọng nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc bọn nhỏ, tôi không làm được chuyện nhẫn tâm như vậy.”
Lục Mặc Trầm rũ mắt, trong lòng buông lỏng.
Lời của cô còn chưa nói xong: “Nhưng mà Lục Mặc Trầm, bọn nhỏ làm thế nào mà có? Tôi và anh đến với nhau như thế nào, tôi nhất định phải biết được. Nếu không biết được, thì việc này vĩnh viễn sẽ giống như một cái gai cắm ở trong lòng tôi. Sau này tôi sẽ không thể nào nhìn thẳng vào anh và tôi, thậm chí là bọn nhỏ….. Cũng không thể nào nhìn lại đoạn thanh xuân đã trải qua cùng Cố Trạm Vũ, loại cảm giác chẳng biết gì rất dễ khiến người ta hoang mang, tôi cũng có quyền biết được chuyện xảy ra năm đó rốt cuộc là như thế nào. Nếu không thể hỏi ra được chân tướng từ Quý Chỉ Nhã, chỉ biết thêm mắm dặm muối, vậy thì tôi sẽ đến phòng khám tâm lý mà anh đã từng đến, nếu xác định là tôi bị thôi miên, thì tôi phải đào bới ra đoạn ký ức kia, tôi muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cùng anh xảy ra chuyện gì? Là ai đã làm gì với chúng ta?”
Đáy mắt Lục Mặc Trầm hiện lên vẻ trầm ngưng khó phát hiện ra.
Theo bản năng, có chút không muốn cô chạm đến chuyện năm đó, anh có dự cảm rất mạnh, rất chuẩn rằng sợ là chuyện năm đó cũng không vui vẻ.
Nhưng mà phải dùng lý do gì để từ chối đây?
Anh không thể nghĩ ra được lý do, mà cô thông tuệ mẫn cảm, nếu từ chối thì ngược lại sẽ không tốt.
Anh liền đồng ý: “Anh sẽ sắp xếp chuyên gia cho em.”
Vân Khanh tạm thời thả lỏng tinh thần, đêm nay cô không ngủ lại, sau khi cảm xúc dần ổn định lại, cô yêu cầu về nhà.
Lục Mặc Trầm đưa cô về khu chung cư, anh không lên lầu, ngồi ở trong xe đợi cô tắt đèn.
Vân Khanh tắt đèn, nhưng liên tục trằn trọc, từ từ sắp xếp mạch suy nghĩ từ đầu đến cuối, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô đứng lên, mở điện thoại cũ ra, mở album ảnh, lật tìm từng tấm.
Lúc đó ở NewYork, cô chụp được bức ảnh phòng ngủ theo phong cách Baroque, lúc ấy trong lòng có cảm giác kỳ lạ, nhưng sau khi trở về lại gác lại.
Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng cô cũng biết được những giấc mộng xuân mà từ trước đến nay cô ngẫu nhiên mơ thấy là chuyện gì xảy ra.
Cô và Lục Mặc Trầm đến con cũng đã có rồi, vậy thì loại chuyện này hẳn là lúc trước cũng đã làm rồi.
Bởi vậy, mới có mộng xuân.
Không phải mộng xuân của người khác, mà là mộng xuân của chính cô, trước kia cô vẫn cho là mình không có kinh nghiệm, cô gái trong mộng không phải là mình.
Nhưng thật ra, đó lại là cô.
Vậy thì……
Đồng tử của cô đột nhiên đông cứng lại, như vậy người trong mộng bị trói lại bằng dây da, bị ép buộc nằm nhoài trên giường, bị một người đàn ông xâm phạm, cũng chính là cô?!
Nhận thức đột ngột này khiến cô sợ tới mức trong lòng toát mồ hôi lạnh, theo đó là một cảm xúc đau đớn không thể giải thích được len lỏi vào trong óc.
Lẽ nào trong quá khứ đã xảy ra việc gì đó không vui với Lục Mặc Trầm?
Cảnh trong mộng này là những việc chân thật đã xảy ra, hay chỉ là do cô suy tưởng?
Nếu như là chân thật, thì đó là đùa giỡn tình thú, hay là cô thật sự không muốn?
Vân Khanh nhíu mày, trong lòng có cảm giác bất an, loại cảm giác giống như đang ở trong sương mù, càng thêm muốn biết rốt cuộc 6 năm trước cô đã xảy ra chuyện gì.
Gian phòng ngủ Baroque này nếu thật sự tồn tại, vậy nhất định là tìm được.
Cô bật máy tính lên, mở hòm thư, gửi ảnh chụp qua cho Ofina: Ofina thân mến, xin hỏi cô đã từng gặp kiểu phòng ngủ độc đáo theo phong cách Baroque này chưa? Hoặc là cô có thể tra tài liệu giúp tôi, xem loại phòng ngủ này có ở đâu? Tìm ở trong nước Mỹ.
Đèn xe Bentley bật sáng, vị trí ghế lái, sắc mặt của người đàn ông trầm xuống.
Hút xong một điếu thuốc, ngón tay thon dài của anh di động, gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia nghe máy, anh trầm giọng nói: “Tư Thần, nếu cô ta vẫn còn ở Mỹ, cậu nghĩ cách khống chế cô ta, đừng để cô ta lẻn vào trong nước.”
Giọng nói của Quý Tư Thần lạnh lùng, mang theo chút ý cười: “Cậu gọi chậm rồi, bản lĩnh của Thiên Dạ năm đó cậu đã thấy rồi, rất khó đối phó. Tôi theo dõi cô ta một hồi, bị phát hiện, cậu cảm thấy cô ta sẽ để cho tôi theo dõi lần thứ hai sao? Tôi đây giăng lưới hai ngày, nhận được tin tức là cô ta đã không còn ở nước Mỹ. Mặc Trầm, cậu có thể bắt đầu giăng lưới ở trong nước, tuy rằng tôi điều tra ra được bản ghi chép tín dụng của cô ta xuất hiện ở Châu Âu.”
Lục Mặc Trầm hít một hơi, gương mặt căng chặt, đáy mắt tối tăm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.