Chương trước
Chương sau
Vân Khanh đến phòng khám, trước tiên vứt bỏ hết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, cô cần phải thật bình tĩnh để xem xét nên tiếp theo nên làm gì.
Sau khi tan làm, cô lại về nhà với cha.
Tám giờ tối, Lục Mặc Trầm gọi điện cho cô.
Lúc đó Vân Khanh đang trong phòng tắm.
Sau khi ra ngoài thì thấy có cuộc gọi nhỡ, cô mở máy tính lên, không gọi lại.
Hai mươi phút sau, anh gọi lại lần hai.
Vân Khanh nghe máy.
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như thường lệ, mang theo sự mệt mỏi khó nhận ra: “Sao hôm nay em không quay về Dự Viên?”
Vân Khanh mở loa ngoài, tiếp tục nhìn máy tính, hôm qua anh cũng không trả lời tin nhắn Wechat cô gửi.
Nếu anh đã không trả lời thì cô chủ động về Dự Viên làm gì?
Mặc dù hai đứa trẻ ở đó, nhưng cô vẫn còn có cách khác để chăm sóc chúng.
Cô không cần phải mặt nóng dán vào mông lạnh, một lần, hai lần.
Nhưng cô cũng không lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói: “Em muốn ở với cha.”
Lục Mặc Trầm yên lặng một lúc, anh tinh ý nhận ra sự khác lạ của cô.
Anh nhẹ giọng: “Hôm qua anh không trả lời tin nhắn của em, giận à?”
Vân Khanh tựa lưng vào ghế, yên lặng một chút rồi cười nhạt: “Em không giận, Lục tiên sinh,… Tối hôm qua em đã rất hi vọng anh gọi điện cho em, bởi vì em muốn nói với anh những suy nghĩ của cha em. Nhưng em đợi anh rất lâu, em không biết anh đang làm gì. Anh đã quen với chuyện làm theo ý mình, không có ý thức thông báo với người khác? Em phải nhắc nhở anh một câu, đã đến lúc anh phải thay đổi một số thói quen cố hữu của mình rồi, Lục tổng cao quý. Nếu như yêu nhau mà anh vẫn cứ làm theo ý mình thì em sẽ không theo kịp bước chân của anh, em cũng sẽ không thích quấy rầy bước đi của anh. Anh hạn chế giao tiếp của em, nhưng lại không có yêu cầu gì với bản thân, cái này không công bằng.”
Lời nói và giọng điệu của cô không có chút nặng lời, thậm chí còn rất thoải mái.
Lục Mặc Trầm hiểu được.
Thực ra cô đã thiên vị anh rất nhiều.
Trái tim anh khẽ đập, lồng ngực như bị một làn sóng xô ép.
Anh khẽ liếm môi, giọng nói hơi khàn: “Nếu như có chỗ nào anh làm chưa tốt thì em cứ nói ra, anh sẽ tiếp thu và sửa đổi. Anh chưa từng yêu đương kiểu bình thường bao giờ.”
Yêu đương kiểu nghiêm túc đĩnh đạc.
Vân Khanh nhướn mày, thuận miệng trêu ghẹo: “Anh đã có kinh nghiệm yêu đương với hơn trăm người, nói câu này không thấy nực cười à? Anh chưa từng yêu đương kiểu bình thường? Vậy anh yêu đương kiểu gì? Trước đây anh từng tham gia quân ngũ, hồi đó anh cũng chưa từng yêu đương sao?”
Khi người phụ nữ để ý thì sự độc chiếm của người phụ nữ đó với đàn ông cũng tăng lên.
Thực ra cô rất quan tâm đến những trải nghiệm tình yêu trước đây của anh.
Lục Mặc Trầm không trả lời.
Vân Khanh thấy bầu không khí vô cùng vi diệu, cô chỉ nói đùa thôi, nhưng mà cảm thấy anh có cái gì không ổn.
“Lục Mặc Trầm, anh…”
“Quân đội vất vả lắm, làm gì có thời gian yêu đương?” Anh ngắt lời cô.
Vân Khanh ngạc nhiên, trong quân đội anh không yêu đương sao?
Cô không tin câu trả lời này cho lắm.
Cô nghi ngờ: “Anh không được phép giả vờ ngớ ngẩn để lừa em, nếu em biết anh lừa em thì hậu quả sẽ rất thảm đấy.”
Lục Mặc Trầm im lặng không nói, hô hấp trầm ổn, nhanh chóng chuyển để tài: “Thân thể em thế nào?”
Vân Khanh uể oải: “Đang khôi phục, anh đừng lo. Sao em nghe giọng nói của anh hôm nay khan thế, tối qua anh không ngủ sao? Bận lắm à?”
“Ừ.” Anh xoa lông mày: “Anh có việc phải làm, ở Dự Viên anh đã dặn A thẩm rồi, em nếu có thời gian thì gọi điện cho bọn trẻ một chút.”
Vân Khanh gật đầu: “Em cùng bọn trẻ nói chuyện rất vui. Anh phải tăng ca à? Cho dù bận rộn thế nào cũng phải chú ý sức khỏe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.