Chương trước
Chương sau
Những người ngồi bàn này đều là nam nữ trưởng thành, ở độ tuổi sống có mục đích, nói chuyện cũng rất thực tế.
Vân Khanh đến đây như một trò đùa, nhưng cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến ba người phụ nữ đến xem mắt cùng mình được. Thế nên cô ngồi yên một chỗ, nhìn ba người họ trò chuyện về tài chính địa lý, thiên văn kinh tế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn, tám người gọi cơm.
Ăn tối xong, có người đề nghị đi hát Karaoke.
Vân Khanh nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ. Cô chưa thể về nhà, cũng chưa thể về phòng trọ!
Cô đi theo đám đông, lúc này mọi người đã thoải mái hơn ban đầu.
Tần Luật tao nhã dịu dàng, thật ra ba cô gái kia đều nhìn trúng anh, lúc này tìm cơ hội để được đứng gần anh.
Vân Khanh rõ ràng cảm thấy anh đang không ứng phó được, mỗi lần bị mùi nước hoa bay đến, anh lại nhíu mày.
Cô khẽ cười, quả nhiên đẹp trai cũng là một cái tội.
Khi bệnh sạch sẽ của anh ta sắp phát tác, cô liền đứng ra nói đỡ: "Sư huynh, bảo mẫu gọi điện thoại, nhịp tim của cha em không đều, anh đi ra ngoài với em một lát được không?"
"Được." Tần Luật nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Hai người chọn một nơi yên tĩnh trên sân thượng, Vân Khanh nhìn anh ta cởi áo vest ném vào thùng rác: “Sư huynh, anh có cần khoa trương như thế không?"
"Anh không thích." Tần Luật nghiêm túc nói.
Vân Khanh vui vẻ nói: "Chờ thêm một tiếng nữa là em có thể đi rồi."
"Cha em quy định thời gian về nhà à?"
"Vâng." Cô nằm nhoài trên lan can nhìn bầu trời, sau đó mới nhớ ra mình đã lâu không kiểm tra điện thoại.
Cô lôi điện thoại ra, theo bản năng vào nhật kí cuộc gọi, nhưng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Tần Luật thế cô như thế thì ý tứ hỏi:"Mặc Trầm không biết chuyện em đi xem mắt sao?"
Vân Khanh yên lặng một lúc, sau đó cắn môi: "Vâng..."
Cùng sư huynh nhắc đến Lục Mặc Trầm, Vân Khanh không hiểu vì sao mà trong lòng lại có cảm giác mất tự nhiên.
Ngón tay Tần Luật không chạm vào lan can, hơi nhíu mày: "Đã lâu không cùng em gặp riêng, anh luôn muốn hỏi em vài vấn đề nhưng không có cơ hội. Mặc Trầm là người rất bá đạo độc đoán, anh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, anh với cậu ấy dù sao cũng là anh em."
"Trước đây anh phản đối chuyện cậu ấy chọc giận em bởi vì mục đích lúc đó của cậu ấy không được trong sáng, anh cho rằng cậu ấy sẽ không chịu trách nhiệm. Bây giờ cậu ấy ly hôn rồi... Chuyện này anh không dễ nói. Anh muốn nghe suy nghĩ của em, Vân Khanh, anh từng nghĩ em có thể rời xa cậu ấy, em tự có phán đoán của bản thân mình. Nhưng bây giờ thì sao? Em nghĩ thế nào về cậu ấy?"
"Em..."
Vân Khanh vươn tay chọc nhẹ vào lan can, chuyện của cô và Lục Mặc Trầm, nói ra vẫn thấy có chút xấu hổ.
Cô cúi đầu vén tóc ra sau tai, trong mắt Tần Luật thật dịu dàng, anh ta không thể rời mắt đi chỗ khác.
Vân Khanh nói: "Trước đây em rất phản cảm với anh ấy, vừa hận vừa sợ. Sau đó hoàn cảnh ép buộc em phải đi theo anh ấy, em cũng không biết có phải chỉ là mượn cớ hay không, nói chung là em hơi rối rắm... Bây giờ..."
"Bây giờ em chưa có chồng, cậu ấy cũng chưa có vợ." Tần Luật lên tiếng.
Vân Khanh không nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.