Chương trước
Chương sau
Sau khi vào cửa, Vân Dật đứng chặn cửa, sắc bén nhìn người đàn ông kia.
Vân Thừa Thư liếc nhìn con trai một cái, ánh mắt cảnh cáo. Vân Khanh đóng cửa lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nhìn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta như thế, nói không chừng người ta cũng bị ép tới đây."
"Thành thật đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?" Vân Dật vô cùng khinh thường.
Vân Khanh suýt nữa phì cười, đập cậu một cái: "Không được thành kiến với người ta như thế. Mau đi rót trà!"
Vân Dật bị đẩy vào bếp.
Bên ngoài, Vân Khanh bị cha ép ngồi xuống, sau đó trịnh trọng giới thiệu. Đối phương ngượng ngùng nhìn hai người, lễ phép ngồi yên một chỗ, len lén nhìn cô.
Vân Khanh cũng không tránh né, vẻ mặt đầy ý cười.
Vân Thừa Thư khẽ đá chân cô một cái dưới gầm bàn, còn không mau nghiêm túc một chút?
Vân Khanh sau khi nhận được lời cảnh cáo thì nhanh chóng ngồi thẳng lưng, làm một cô gái ngoan ngoãn.
Cũng may trên bàn ăn không có quá nhiều xấu hổ, mọi ngươi lâu ngày gặp lại, nói mãi không hết chuyện.
Sau khi ăn xong, Vân Thừa Thư thay đổi chủ đề, hỏi đối phương mấy câu rồi cười nói: "Mọi người cùng làm việc ở thành phố này, sau này càng có nhiều bạn thì càng tốt!"
"Đúng vậy, Thành Thành là kỹ thuật viên nên sống hơi nội tâm, lại ít nói, Khanh Khanh, cháu đừng để ý nhé." Thím Quân vui vẻ nói.
"Ha ha, cháu không để ý gì đâu ạ." Van Khanh cũng không bóc mẽ ý định của người lớn, hai người trao đổi số điện thoại.
Đến khi tiễn khách rồi, Vân Khanh nhìn cha mình trong thang máy, khẽ nhướn mày: "Cha vất vả muốn con kết hôn lần hai như vậy, chẳng lẽ cha và dì Mi có triển vọng rồi à?"
"Linh tinh." Vân Thừa Thư nghiêm mặt dạy dỗ: "Chẳng phải là con luôn muốn tìm một gia đình yên ấm sao? Cha tất nhiên phải quan tâm đến con rồi. Cha là người sống hôm nay không biết ngày mai, thế nên không thể để tận lúc rời khỏi thế giới này vẫn chưa lo xong cho con được."
Vân Khanh cảm thấy trái tim như mềm nhũn, cô khẽ mím môi: "Cha, cha có thể sống đến trăm tuổi, vội vàng như thế làm gì?"
Cô bước tới, khoác lấy cánh tay ông, giọng nói trực tiếp: "Cha đừng sắp xếp cho con nữa, người hôm nay không phù hợp, cha đừng lãng phí sức lực."
"Sao lại không phù hợp? Con mới gặp người ta một lần đã nói là không phù hợp? Xuất thân của Tiểu Thành cũng không tồi, mặc dù cậu ấy 32 tuổi đúng là lớn hơn con khá nhiều nhưng mà vẫn chưa lập gia đình. Con gái, cha cảm thấy hai đứa có triển vọng. Mặc dù con ở trong mắt cha là báu vật trân quý, nhưng trong xã hội này sẽ có so sánh, con cũng phải nhún nhường một chút. Con kết hôn lần hai, cậu ấy chưa từng kết hôn, sẽ phải thỏa hiệp mấy chuyện..." Vân Thừa Thư khuyên chân thành.
Vân Khanh xua tay, nói thẳng: "Con không chấp nhận được một ông già hơn ba mươi tuổi."
"Con..." Vân Thừa Thư đen mặt.
"Tuổi tác là một khoảng cách rất lớn, cha, nếu ép buộc sẽ không hạnh phúc."
Vân Thừa Thư dường như không có cách nào bác bỏ điều này.
"Có phải con đang trả lời chống đối không?" Ông nhíu mày, nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì mà sa sầm mặt mũi: "Con đừng có lừa cha, thế còn cái người gọi là Lục tiên sinh kia, cha nghe nói cậu ta cũng đã ba mươi rồi, sao con không gọi cậu ta là lão già?"
Vân Khanh: "..."
Không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.