Chương trước
Chương sau
"Lục tiên sinh, ngài cũng thuận tiện nộp tiền bảo lãnh cho chúng tôi được không? Điện thoại của tôi bị tịch thu rồi, không có cách nào liên lạc với gia đình, nếu ở đây một đêm thì nhất định sẽ bị cảm lạnh! Mà cho dù tôi không bị cảm thì Vân Khanh nhất định sẽ bị cảm, cô ấy yếu ớt như thế nào... Ối? Lục tiên sinh, ngài đừng đi mà! Lục!!!"
"Fuck!"
Nhìn bóng lưng lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông rời đi, Hạ Thủy Thủy như bị tê liệt.
Quay đầu nhìn người phụ nữ đang co thành một đống kia, Hạ Thủy Thủy chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đều tại cậu đi cãi nhau với Lục Mặc Trầm, nhìn xem, bây giờ người ta mang thù, thấy chết không cứu."
Vân Khanh sắp ngã sấp mặt xuống đất vẫn còn lầm bầm nói: "Thủy Thủy, chúng ta làm gái đi thôi."
Hạ Thủy Thủy: "..."
Đúng là say đến mức cha mẹ cũng không nhận ra rồi.
Đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi thì một người cảnh sát lại bước đến mở cửa phòng giam.
Phía sau là một đám người nhao nhao lên.
Viên cảnh sát đen mặt: "An phận một chút! Cô, cả cô nữa, ra ngoài!"
Hạ Thủy Thủy thấy người này chỉ vào mình và Vân Khanh thì mừng đến chảy nước mắt, nhanh chóng đỡ Vân Khanh đứng lên.
Chạy ra đến cửa, quả nhiên Lục Mặc Trầm vẫn chưa đi.
"Lục tiên sinh! Chuyện này..."
Ngón tay đang cầm điếu thuốc của người đàn ông khẽ nhúc nhích, bóng lưng lạnh lùng không nhìn lại.
Cậu thanh niên vừa được bảo lãnh lúc nãy cúi đầu khom lưng: "Cảm ơn chú, mặc dù tôi không biết tại sao chú lại cứu tôi nhưng tôi vẫn phải cảm ơn. Nói thế nào nhỉ, nếu chú không cần báo đáp, không cần gan thận hay nội tạng gì thì tôi đi đây!"
"Ừ." Người đàn ông gõ tàn thuốc, chuẩn bị lên xe.
"Chờ một chút." Hạ Thủy Thủy cuống quýt chạy tới: "À, Lục tiên sinh, Anh có thể thuận tiện chở chúng tôi một đoạn đường không! Anh xem, cô ấy say thế này!"
Nói xong thì chỉ người phụ nữ đang mềm oặt trên tay mình.
Lục Mặc Trầm nghiêm mặt, hiển nhiên không vui.
Hạ Thủy Thủy đẩy đẩy cọng bún trong tay mình: "Khanh Khanh, cậu tỉnh lại đi, chào hỏi Lục tiên sinh một câu, nhờ anh ấy chở chúng ta..."
Còn chưa dứt lời thì gương mặt nhỏ nhắn kia đã đổ ập xuống...thắt lưng người đàn ông kia, ngay phía hạ bộ.
Hạ Thủy Thủy run lên.
Nhận thấy sắc mặt người đàn ông càng thêm lạnh lẽo.
Cô cúi đầu nhìn một cái, Vân Khanh thực sự là say đến không biết trời đất gì, cứ thế sờ đến nơi then chốt kia.
Hạ Thủy Thủy không dám nhìn thẳng, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác: "Khanh Khanh! Đứng lên!"
Hơi thở của người đàn ông trầm xuống, lạnh lùng nhấc cô lên, giọng nói ngập tràn sự lạnh lẽo của màn đêm: "Tưởng là đang cầm micro đấy à?"
Vân Khanh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Đúng thế, đúng thế."
Lục Mặc Trầm đen mặt, ném cô ra ghế sau.
Hạ Thủy Thủy thấy thế cũng nhanh chóng lên xe.
Dọc đường đi, Hạ Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào cái đầu hung dữ của người đàn ông, tự hỏi câu: "Coi là micro" có nghĩa là gì.
Hạ Thủy Thủy là cô gái vàng trong làng nghĩ bạo.
Chẳng lẽ Vân Khanh cầm cái đó của Lục tiên sinh, coi như micro mà hát sao?
Ôi mẹ ơi!!!
Cũng biết cách chơi đấy.
"Ừm... Lục tiên sinh, dừng ở đây được rồi!" Bên đường là một khách sạn bốn sao, Hạ Thủy Thủy uống rượu xong sẽ không về nhà, tránh để Tô Triết gây sự.
Lục Mặc Trầm không nói câu nào, dừng xe.
Ghế sau đảo đi đảo lại, năm phút trôi qua mà vẫn chưa xuống xe được!
Hạ Thủy Thủy hộc máu, lại gõ cửa: "Lục tiên sinh, tôi không khiêng nổi cô ấy, ừm... phiền anh hỗ trợ một chút."
Người đàn ông bình thản bước xuống xe, chỉ một tay cũng có thể nhấc người phụ nữ lếch thếch kia lên như nhấc một con gà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.