Chương trước
Chương sau
Lời nói thô bạo của anh khiến cô đặc biệt không thích ứng.
Đôi má hơi ửng đỏ rất nhanh mờ đi, hô hấp hỗn loạn, cô giãy dụa, muối lôi bàn tay kia ra ngoài, tức giận nói, “Tôi cảm kích, cho nên sau mỗi lần anh cứu tôi, không phải tôi để anh....cái đó, ah...Lục Mặc Trầm....”
Anh dò xét vào trong.
Hơi khẽ động, nghe thấy lời của cô, tức giận tái người, ngón tay thon dài rút ra khỏi cô, đôi chân thon dài bước xuống giường, khiến người ta sợ hãi ép cô đến góc tường, nắm lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng, “Hai lần đó, cô chính là không tình không nguyện vì cảm kích tôi, cứu một lần dùng thân thể báo đáp một lần, được, sau này phân rõ?!”
Vân Khanh nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy hừng hực trong con ngươi đen láy của anh.
“Trong lòng phân định rõ ràng như vậy, coi như giao dịch, không một chút tình nguyện và trầm luân với tôi?”
Cô mấp máy miệng, anh đã hất cô ra, cô lùi về sau vài bước, nhìn thấy sắc mặt anh u ám lạnh lùng như băng, đôi mắt nheo lại toát ra khí lạnh u ám, “Được. Em có thể cút.”
Cửa phòng cấp cứu đùng một tiếng vang dội mở ra, một cơn gió lạnh luồn vào, lại nặng nề đóng lại.
Âm thanh chấn động kia rung chuyển màng nhĩ Vân Khanh, ong ong rất lâu không hoàn hồn, đều là ánh mặt lạnh lùng đáng sợ cùng với nụ cười chế giễu nơi khóe miệng lúc anh nhìn cô lần cuối cùng.
Cô nhíu chặt mày, đôi môi hơi run rẩy, nhắm mắt che đi khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Cô không phân rõ, không phân rõ, có cảm kích cũng có trầm luân.
Nhưng, duy chỉ có sẽ không có kết quả....
Reng reng reng ----
Tiếng điện thoại vang lên đánh thức cô.
Thấy là điện thoại của Hạ Thủy Thủy, hồn Vân Khanh nhập vào thể xác, vội vàng đứng lên, “Thủy Thủy cậu nói....thật sao? Ra ngoài chưa?”
Cô lao ra ngoài, mở cửa đâm đầu đụng phải một người.
“Cô Vân!” A Quan đỡ lấy cô, vẻ mặt kinh ngạc, “Cô Vân, chủ tịch Lục sao lại giận đùng đùng bỏ đi như vậy? Còn nổi trận lôi đình! Hai người sao vậy....”
Ánh mắt Vân Khanh né tránh, không thể nào trả lời câu hỏi của A Quan, chỉ áo khoác vest trên giường bệnh, “A Quan, anh giúp anh ấy lấy về đi, tôi còn có chút chuyện.”
“Này!” A Quan gọi cô.
Vân Khanh có chút trốn tránh, vừa đi vừa bỏ chạy.
Thực ra cô cũng không thể đi thăm Tiểu Đào Tử, đi đi về về hai vòng quanh hành lang tối tăm, cô dựa vào góc tường, nghe được tiếng khóc Tô Gia Ngọc bên kia truyền tới một cách yếu ớt, “Chủ nhiệm Trương, anh nhất định phải giúp tôi đảm bảo 72 giờ này con bé không có chuyện gì, tôi thật sự không chịu nỗi bất kỳ điều gì.”
“Gia Ngọc, phẫu thuật thành công rồi, cậu đừng như vậy...” Hình như là tiếng Hạ Thủy Thủy đang khuyên.
“Nhưng còn có ba ngày nguy hiểm, sao tớ chịu nổi, con bé là mạng sống của tớ.”
Vân Khanh dựa vào vách tường, nghe tiếng đóng mở cửa kính phòng chăm sóc đặc biệt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Ông trời có mắt, Tiểu Đào Tử dễ thương như vậy rốt cuộc cũng qua được cửa quỷ môn quan.
Ba ngày kế tiếp, cũng nhất định mở mắt một chút, đừng để con bé xảy ra chuyện nữa, khỏi bệnh rồi thì có thể chơi đùa với Mười Ba, Mười Bốn.
Vân Khanh lau khóe mắt, trong lòng lại biết căn bệnh này của Tiểu Đào Tử, có lẽ rất khó không buồn không lo như Mười Ba, Mười Bốn vậy.
Cô đến khoa nội trú giải quyết hóa đơn cho Tô Gia Ngọc, sau khi nộp phí tiền phẫu thuật và tiền nằm viện nửa tháng tiếp xong, về đến nhà đã rất mệt, không suy nghĩ gì thêm nữa, ngã xuống giường.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, điện thoại di động và điện thoại nhà tắt hết, ngăn cách với thế giới.
Sáng thứ sáu, Vân Khanh dậy rất sớm, cầm tài liệu và giấy tờ chứng nhận cần thiết, lái xe đi tới Cục Dân Chính.
.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.