Chương trước
Chương sau
Hạ Thủy Thủy hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt trào ra, ôm thân thể lảo đảo của cô, "Khanh Khanh ... Khanh Khanh, đừng như thế này..."
"Tôi thế nào? Con của bạn gái tốt nhất, cùng chồng tôi làm bài kiểm tra phối ghép, tôi phải suy nghĩ bình thường thế nào đây? Đây có phải là trò đùa lớn nhất thế kỷ năm nay không? Tôi hỏi cậu có phải không!"
Âm thanh sắc bén đóng băng cả một tầng lầu.
Những người xung quanh im lặng và nhìn về phía họ.
Tô Gia Ngọc run rẩy đi về phía trước, nước mắt vỡ bờ, hoảng sợ vươn tay ra, "Khanh Khanh, tớ không biết phải nói thế nào, thật xin lỗi..."
"Nói cho tôi biết, chân của cô mở ra cho hắn rồi sao? Tô Đào năm tuổi, sáu năm trước." Vân Khanh cười khẽ.
Loading...
Khuôn mặt Tô Gia Ngọc cứng đờ, mặt không còn chút màu, vừa khóc vừa lắc đầu, "Khanh Khanh, không phải như vậy, tớ có thể giải thích cho cậu..."
Vân Khanh vươn bàn tay run rẩy trên không trung do dự hồi lâu, nhưng trong lòng lại rất đau, cô muốn tìm một lối để phá bỏ.
Cô tát một cái, không muốn nhiều lời nữa, nói ra một tiếng khó khăn đến vậy. "Tình chị em dài lâu, ân đoạn nghĩa tuyệt, ghê tởm, thật sự không thể ghê tởm hơn được nữa."
"Cố Trạm Vũ, lần này anh có thể chủ động ly hôn được không?"
Đơn kiểm tra bị ném xuống đất, Vân Khanh thậm chí cũng không thể nhìn rõ, ánh mắt rơi vào khung cửa phòng bệnh, Tiểu Đào Tử bị dọa sợ, mở to mắt nhanh chóng rơi nước mắt nhìn về phía cô, tiếng kêu yếu ớt.
“Mẹ, dì Khanh Khanh ... "
Con bé gầy đi rất nhiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Đào Tử, trái tim Vân Khanh càng chảy máu đầm đìa, điên cuồng đau thấu xương.
Cô không dám nhìn nữa.
Điều hoang đường lớn như vậy, cuối cùng người bỏ chạy lại là cô.
Cô kích động hai chân, vừa tê dại lại như muốn chạy trốn, chỉ muốn rời khỏi cái chỗ khiến người ta nơi bẩn thỉu và ngột ngạt này.
"Thủy Thủy, cầu xin cậu đi giữ cậu ấy lại, cậu ấy mất bình tĩnh rồi ..." Tô Gia Ngọc ngồi xổm trên mặt đất.
Cố Trạm Vũ kinh ngạc lau khuôn mặt lạnh lùng của mình, quay đầu nhìn đứa trẻ gầy gò trong khung cửa, sau đó nhìn người phụ nữ trên mặt đất.
Giọng anh ta vừa trầm vùa khàn "Cho đến bây giừo tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đứa nhỏ này lại là của tôi? Tô Gia Ngọc, tôi không nhớ tôi đã từng có chuyện gì với cô!"
"Nói những lời này bây giờ có ích lợi gì, nếu không phải anh là tên cầm thú, thì cuộc đời tôi sẽ không bị hủy hoại ... Tôi cũng cầu xin anh, nhanh đuổi theo cậu ấy.."
Cố Trạm Vũ kéo đôi chân dài của mình lên, xoay người càng đi càng nhanh.
Như thể cả người đang ở trong vực thẳm lạnh lẽo nhất, Cố Trạm Vũ biết rằng lần này anh ta thực sự có tội không thể tha
Chuyện này thực sự không thể cứu vãn được.
Không cần biết quá khứ đã làm tổn thương cô như thế nào, cho dù là lần trước bày trò với cô cũng được, nhưng đứa con này của Tô Gia Ngọc, anh ta thực sự, không thể chối cãi.
Tô Gia Ngọc là em gái tốt nhất của cô, đồng cam cộng khổ với cô trong suốt bao nhiêu năm.
Anh ta vẫn không biết mình làm chuyện khốn nạn này như thế nào, thậm chí trước đó anh chỉ nghe nói Tô Gia Ngọc có con, ngay cả Tố Đào cũng chưa từng nhìn thấy.
Vân Khanh không ngừng chạy, mây đen dày đặc hóa thành hạt mưa lớn, khiến tầm mắt của cô càng mờ mịt.
Hạ Thủy Thủy cởi giày cao gót đuổi theo, đuổi kịp thì liền ôm lấy cô khóc, "Khanh Khanh, Khanh Khanh, tớ cầu xin cậu hãy bình tĩnh ..."
“Cậu biết khi nào?” Vân Khanh khẽ run mắt hỏi, hứng lấy những hạt mưa đâm thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng nói
"Mới ngày hôm kia, Tô Đào đột nhiên nôn ra máu, Gia Ngọc đi công tác không về được nên mới gọi cho tớ, con bé vẫn luôn đáng thương ... đây là nghiệp chướng, lúc đó tớ mới biết ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.