Chương trước
Chương sau
Đối với những kẻ liều mạng như thế này, Vân Khanh còn sợ hãi hơn là Trình đại thiếu gia.
Bởi vì bọn họ đã cùng đường rồi, bọn họ nói thế nào thì sẽ làm như thế.
Cô không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy Trình đại thiếu không nhất thiết phải thả cô ra rồi lại bắt cô lại để chơi đùa. Hơn nữa, lúc Trình đại thiếu ném cô ở ngọn núi này thì vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Chẳng lẽ đây lại là một cái bẫy khác sao? Ai muốn bắt cô?
Cả cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, bị hành hạ gần ba mươi tiếng đồng hồ, nhưng cô vẫn cố gắng ổn định hơi thở, lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi có thể đưa tiền, nhưng tôi muốn thương lượng với những người bên kia. Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự nói."
Cả ba người này có vẻ như rất nghi ngờ, nhưng mà ai cũng muốn lấy tiền, thế nên nhanh chóng đưa điện thoại cho cô rồi cởi trói cho cô.
Vân Khanh nhìn cố tay rướm máu, run rẩy bấm số điện thoại vừa rồi, cô muốn thăm dò một chút.
Nhưng lại không thấy hiện số.
Ba người nhìn cô chằm chằm, thấy vẻ mặt cô thay đổi thì nhanh chóng giật lại điện thoại.
Vân Khanh chưa kịp phản ứng lại đã ăn ngay một cái tát: "Cô làm gì thế? Bây giờ trong điện thoại không còn số nào nữa? Đồ tiện nhân này!"
"Đại ca, cô ta và bên kia cùng một phe, lừa gạt chúng ta!"
"Các anh đừng kích động, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đó là do đối phương lừa các anh, lúc họ gọi đến đã ẩn số điện thoại." Vân Khanh nhanh chóng giải thích, da đầu tê dại: "Các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho các anh, mười vạn có đủ không? Nhưng tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."
"Lại định cho chúng tao ăn bánh vẽ à? Con tiện nhân mày cảm thấy những người không có học thức như chúng tao dễ lừa có phải không? Chúng tao không cần gì nữa, tiền cũng không cần, dù sao quay về vẫn phải ngồi tù. Nếu có chết thì chúng tao cũng phải lôi con tiện nhân mày chôn cùng!"
"Đại ca, anh nhìn làn da mịn màng của nó, chúng ta có chết thì cũng nên làm một con quỷ phong lưu chứ!"
Ba ánh mắt, trong ánh lửa chập chớn dần dần tụ lại trên đôi chân trắng nõn lộ ra dưới áo khoác của Vân Khanh.
Trong phòng tối, Quý Chỉ Nhã ngồi ngay ngắn, lắng nghe âm thanh truyền đến từ máy nghe trộm, giơ ngón cái với A Hải ở bên cạnh: "Anh làm tốt lắm, người phụ nữ Vân Khanh này còn muốn đánh lại chúng ta một trận, nhưng mà cô ta không ngờ "đối phương" mà bọn họ nói chính là tôi! Điện thoại không hiện số, để xem cô ta chết thế nào."
Nỗi sợ hãi trong lòng Vân Khanh lên đến đỉnh điểm, cô vươn tay kéo chặt áo khoác, muốn che mình lại. Cô có thể mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện, ba người này có lẽ là tội phạm bỏ trốn.
Trình đại thiếu lợi dụng cô nên sẽ không giết cô, nhưng ba người này thì có thể làm bất cứ điều gì.
Cô áp sát vào tường, cả người run lên, ngón tay gắt gao siết chặt vạt áo, ba người kia bắt đầu ngồi xổm xuống xung quanh cô。 Loại công nhân nhập cư như thế này làm việc ở công trường đã lâu, chắc là cũng lâu rồi không có bạn gái, lại càng không có văn hóa. Ánh mắt hèn mọn của bọn họ nhìn Vân Khanh một cách vặn vẹo, làm cô buồn nôn.
Cô sợ đến mức không nói thành lời: "Tôi thực sự có thể cho các anh tiền... A!"
Bỗng nhiên có một người chụp lấy mắt cá chân cô, lôi cô lại gần đống lửa.
"Đại ca, anh đến trước đi. Phụ nữ ở thành phố thật xinh đẹp, anh xem cô ta đẹp thế này, bình thường những người như thế nhìn thấy chúng ta trên đường còn chẳng thèm ngó lấy một cái mà tránh chúng ta thật xa."
"Da dẻ thật mịn màng..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.